Trần Diệu Tổ sốt ruột, kéo tay dì Hướng: "Bà nội, bà nói mau, bà sẵn sàng bán đất rồi."
Nếu không, bỏ qua đại gia này để cô rời đi, tiếp theo có gặp được hay không còn không biết là lúc nào.
Cơ hội du học của cậu ta cũng không đợi người.
Dì Hướng bị thúc đến phát bực: "Diệu Tổ à, bán đất không phải chuyện đơn giản, năm mẫu đất nhà chúng ta đã hơn một trăm năm tuổi rồi."
Cái này nếu bán đi, bà sẽ đau lòng.
"Bà nội."
Trần Diệu Tổ tức giận: "Là đất quan trọng, hay là cháu quan trọng?"
Dì Hướng quả nhiên bị bắt vào tròng: "Bán bán bán, cháu so với đất quan trọng hơn nhiều. Cháu chính là sinh mệnh của bà nội."
Ở trong mắt dì Hướng con trai tuy rằng không hiếu thuận, nhưng cháu trai lại cực kỳ hiếu thuận, đó là đứa nhỏ một tay bà ấy nuôi lớn, làm sao cam lòng chậm trễ tương lai của đối phương?
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy, cô thở dài: "Dì Hướng, cháu và chị dâu là chị em dâu thân thiết, bà xác định muốn bán sao? Nếu một khi bán, sẽ không có đường quay lại."
Cô nhìn ra, cháu trai của dì Hướng cũng không hiếu thuận lắm.
Dì Hướng: "Bán bán, cháu là chị em dâu Hồng Anh, coi như là người hiểu rõ. Cô gái trẻ, dì muốn hỏi một chút, năm mẫu đất này của dì cháu có thể trả bao nhiêu tiền?"
Nếu chỉ có một mình dì Hướng, cô lập tức báo giá, nhưng là ở giữa còn có con trai và cháu trai của bà ấy, như vậy tự nhiên lập tức cách một tầng.
"Không biết, mọi người muốn bao nhiêu?"
Cần bao nhiêu dì Hướng không thể làm chủ.
Trần Diệu Tổ trong mắt lộ ra vẻ tham lam: "Một mẫu một vạn khối, năm mẫu cô trả năm vạn, toàn bộ mang đi."
Thẩm Mỹ Vân nghe nói như thế, cô xì một tiếng, mang theo trào phúng: "Vị bạn học nhỏ này, cậu biết tứ hợp viện ở Tam Hoàn bao nhiêu tiền một căn không?"
Cái này thật đúng là khiến Trần Diệu Tổ cứng họng, cậu ta cũng chỉ là một học sinh bình thường, làm sao hiểu được cái này?
Thẩm Mỹ Vân: "Không biết? Vậy tôi nói cho cậu biết. Tứ hợp viện ở Tam Hoàn, không đến một vạn khối là có thể mua một căn, cậu cảm thấy bãi đất trống trong tay cậu, so được với tứ hợp viện đã xây xong sao?"
Lần này, trên mặt Trần Diệu Tổ trắng bệch: "Vậy cô muốn trả bao nhiêu? Các cô tìm hiểu giá thị trường trước, sau đó báo giá cho chúng tôi."
"Nếu cậu không biết, vậy tôi lập tức nói cho cậu biết, đất ở Trương Trang bảy tám trăm năm một khối đất bán bốn trăm đồng, năm ngoái bên Trần Gia Loan bán một khối đất, là sáu trăm một mẫu."
"Về phần Lý Trang các cậu bên này, cậu cảm thấy Lý Trang so sánh được với Trương Trang hay là Trần Gia Loan sao?"
Cái này cũng không sánh bằng.
Trương Trang bên kia là dựa vào Đông Thành, sau khi trồng rau trực tiếp gánh vác trọng trách mang đến Đông Thành bán.
Thậm chí, Trần Gia Loan cũng vậy.
Nhưng là Lý Trang bên này địa lại không giống nhau, đây là thật sự hẻo lánh, toàn là đồi núi.
Hơn nữa ngay cả mấy hộ gia đình cũng không ở đây.
Chính là bởi vì như vậy, Thẩm Mỹ Vân mới lựa chọn nơi này, giết heo rất quấy nhiễu dân chúng, cô muốn cam đoan tận lực không mang đến phiền toái cho hộ gia đình xung quanh.
Theo đó, Thẩm Mỹ Vân không ngừng báo giá.
Ba con Trần Diệu Tổ hai người nhất thời yên tĩnh như chết, còn tưởng rằng có thể làm thịt cô coi tiền như rác, không nghĩ tới đối phương cực kỳ am hiếu đối với giá cả bán đất xung quanh.
Hai người run rẩy, một lúc lâu cũng không thể nói một câu.
Ngược lại là thoạt nhìn dì Hướng vô dụng lại mở miệng: "Cô gái, cháu có thể trả được bao nhiêu tiền?"
Thẩm Mỹ Vân mang theo vài phần tôn kính đối với dì Hướng, cô lập tức nói: "Lần bán đất gần nhất giá là sáu trăm một mẫu, cháu có thể trả cho dì đến một ngàn một mẫu."
Nghe được cái giá này, hai cha con Trần Diệu Tổ nhất thời bất mãn.
"Cái này cũng quá thấp."