Thẩm Mỹ Vân nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn họ: "Các người nghe tôi nói, nếu là các người cảm thấy không hài lòng cái giá này, vậy cũng có thể, tôi đổi nhà khác mua."
"Gần đây dù sao cũng có hơn mười hộ gia đình, một ngàn khối một mẫu chắc chắn sẽ có người nguyện ý mua." Với giá cả hiện tại, cô tuyệt đối không lừa đối phương, ngược lại, còn cho nhiều hơn.
Dù sao, hiện tại tiền lương một tháng của cha Trần Diệu Tổ mới năm mươi đồng, mà giá bán một mẫu đất là hai năm tiền lương của ông ta.
Năm mẫu đất chính là mười năm tiền lương.
Ba của Trần Diệu Tổ còn đang chần chờ.
Đầu óc Trần Diệu Tổ xoay nhanh: "Cô thêm cho tôi một chút, cho dù là một mẫu thêm một trăm đồng cũng được. Cô biết đấy, tôi muốn đi Mỹ du học, thiếu tiền tôi căn bản không đi được."
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Không phải có thể làm thêm tiết kiệm sao? Hiện tại rất nhiều du học sinh đã qua, đều sẽ tự mình đóng học phí."
Lời của cô lập tức khiến Trần Diệu Tổ câm miệng.
Thẩm Mỹ Vân không muốn chậm trễ thời gian với cậu ta : "Một ngàn một mẫu đất, bán thì ký tên, không bán thì tôi đi tìm nhà tiếp theo.
Sự quả quyết của cô khiến Trần Diệu Tổ sợ hãi vài phần.
Cậu ta sợ Thẩm Mỹ Vân quay đầu đi, mảnh đất nát này lập tức đập vào tay, từ nhỏ đến lớn cậu ta ghét nhất chính là mảnh đất kia.
Mùa hè có rau trồng không hết, cỏ đào không hết, còn phải theo bà nội ra chợ bán rau.
Điều này không lúc nào là không nhắc nhở cậu ta, cậu ta là con của một nông dân.
Bây giờ cuối cùng có thể vứt mảnh đất này đi, hơn nữa còn có thể cung cấp cho cậu ta cơ hội xuất ngoại du học, cậu ta tất nhiên không thể bỏ qua.
"Bán!"
Trần Diệu Tổ quả quyết nói: "Bán ngay bây giờ."
Cậu ta đi gọi ba mình: "Ba, ba đi gọi tộc trưởng già tới, chúng ta cần một nhân chứng."
Điều này phù hợp với ý tứ của Thẩm Mỹ Vân, cô cũng sợ đối phương tương lai sẽ đổi ý.
Cô an tĩnh chờ đợi, còn ra hiệu Hướng Hồng Anh an tâm chớ nóng nảy, Hướng Hồng Anh lúc này mới bình tĩnh lại, cô ấy nói thầm trong lòng, mình so với Mỹ Vân lớn hơn vài tuổi.
Nhưng luận đến năng lực bình tĩnh xử lý tình huống, lại không bằng một nửa đối phương.
Chỉ chốc lát sau, tộc trưởng già Lý Trang đã tới, một nhà Trần Diệu Tổ là từ bên ngoài đến chuyển tới, cho nên không cùng họ với thôn trang.
Tộc trưởng già run rẩy đi tới, lập tức nói với dì Hướng: "Tiểu Hướng, bà hồ đồ rồi sao, đất tổ tông lưu lại, bà làm sao có thể bán?"
Dì Hướng cũng không muốn, bà ấy gạt lệ: "Diệu Tổ muốn ra nước ngoài du học thiếu tiền. Là vì tiền đồ của đứa nhỏ, ông nói những người làm trưởng bối như chúng ta có thể không ủng hộ sao?"
Bà ấy vừa nói, tộc trưởng già cũng trầm mặc, bởi vì nhà bọn họ cũng có đứa nhỏ muốn ra nước ngoài du học, vừa mở miệng đã muốn ba ngàn khối.
Họ không có tiền.
Lúc này mới chậm trễ.
Vì thế, đứa nhỏ rất rầu rĩ không vui một thời gian.
Tộc trưởng già trong lòng có tâm tư, lại không nói, chỉ là cũng không khuyên dì Hướng đừng bán đất nữa.
Có ông ấy đến, kế tiếp rất thuận lợi.
Hợp đồng bán đất làm hai bản, hai bên mua bán mỗi bên cầm một bản.
Thẩm Mỹ Vân lưu loát trả năm ngàn khối, cô lần này tới rút đủ tiền mặt, trọn vẹn rút một vạn khối.
Chỉ vì bất cứ tình huống nào.
Nhìn thấy tiền còn thừa trong túi Thẩm Mỹ Vân, trong mắt Trần Diệu Tổ nhất thời hiện lên một tia tham lam.
Quý Trường Tranh vẫn luôn ở bên cạnh, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, Trần Diệu Tổ nhất thời giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Ngược lại tộc trưởng già nhìn thấy số tiền còn lại, ông ấy chần chờ: "Bà chủ Thẩm. Cháu còn muốn đất không?"
Ông ấy vừa dứt lời.
Dì Hướng cũng nhìn qua: "Tộc trưởng già, nhà ông cũng muốn bán đất?"
Thật ra không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, tộc trưởng già cũng không muốn bán, nhưng không có biện pháp, đứa nhỏ nhà ông ấy cũng muốn đi du học.