Thẩm Mỹ Vân: "Đã nhiều năm rồi. Thật sự là hoài niệm lúc trước ở nhà, không cần làm đồ ăn ngon, chị dâu đều bưng cho nhà chúng em một chén."
Tương tự, nhà bọn họ cũng vậy.
Nhắc tới chuyện này, Triệu Xuân Lan cùng lão Chu đều có chút thương cảm: "Đúng vậy, trước kia gia thuộc viện ở thật tốt, mọi người ở cùng một chỗ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, có chuyện cùng nhau thương lượng, không giống như bây giờ, mọi người cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm, sau này gặp mặt một lần cũng không dễ dàng.
Thẩm Mỹ Vân cũng có chút khổ sở, cũng may hai đứa nhỏ từ trong phòng đi ra.
"Mẹ, con không am hiểu học tập, sau này con muốn làm ăn giống dì Thẩm."
Vừa đi ra, Nhị Nhạc lập tức phóng đại nói.
Cậu ta vừa dứt lời, Triệu Xuân Lan lập tức cười lạnh: "Còn dám mơ tưởng buôn bán giống dì Thẩm của con, con cũng không nhìn lại con đi, thi toán đã đạt tiêu chuẩn chưa?"
Cô ấy cũng không biết như thế nào, hai đứa con trai đều là từ bụng mình bò ra, đứa lớn trời sinh để học, đứa nhỏ trời sinh để làm lưu manh, cái gì cũng biết, chỉ là không biết học bài.
Cô ấy vừa hỏi, Nhị Nhạc lập tức ỉu xìu.
Thẩm Mỹ Vân cũng nói tiếp: "Nhị Nhạc, bên dì buôn bán cũng có nhân viên, vài người đều là học đại học, nếu không bọn họ cũng không chống đỡ được một mặt, cho nên, phải chăm chỉ học hành, chờ cháu học xong, dì Thẩm ở đây giữ lại chức vị cho cháu."
Nhị Nhạc làm mặt mếu: "Nhưng dì Thẩm, cháu thật sự không phải là người có khiếu học."
Vừa đọc sách lập tức mệt rã rời, mí mắt rũ xuống, muốn mở cũng không mở ra được, coi như là lúc không buồn ngủ, thầy cô giảng bài, cậu ta cũng không tập trung được tinh thần, mỗi ngày nghĩ làm sao kiếm được nhiều tiền.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy ít nhất cũng phải tốt nghiệp trung học. Đây là bằng cấp thấp nhất."
Nhị Nhạc không lên tiếng.
Miên Miên: "Văn bằng học sinh trung học thật sự rất thấp, Nhị Nhạc, em muốn tương lai thành công, kiếm nhiều tiền, đọc sách biết chữ tính toán mọi thứ đều không thể kém, nếu không cùng nhau làm ăn, người ta lừa em em cũng không biết."
Miên Miên nói, Nhị Nhạc vẫn có thể nghe lọt: "Vậy được rồi, em sẽ học vài năm."
Bộ dáng cậu ta thâm cừu khổ hận.
Khiến cho Triệu Xuân Lan lại muốn mắng chửi, lại bị Thẩm Mỹ Vân ngăn lại.
Chờ sau khi cơm nước xong, Nhị Nhạc dẫn theo Miên Miên đi chơi, người lớn ở bên trong chính sự.
"Mỹ Vân, chờ lần sau em tới, có thể bọn chị lại phải chuyển nhà."
Thẩm Mỹ Vân: "Sao lại nhanh như vậy?"
Thế nhưng nghĩ lại, căn nhà này hẳn là nơi ở tạm thời.
"Đúng vậy, bởi vì gia thuộc viện ở đơn vị còn không có xây dựng lên, cho nên bọn chị bị tạm thời phân phối đến nơi này rồi, phỏng chừng còn tầm một tháng nữa, gia thuộc viện lập tức xây lên. Bọn chị có thể dọn sang nhà mới."
Lại nói tiếp cũng là chua xót.
Sau khi bọn họ đi tới Bằng Thành, trước sau đã chuyển nhà mấy lần.
Thẩm Mỹ Vân: "Cây chuyển thì chết, người chuyển thì sống, càng chuyển càng náo nhiệt."
Bởi vậy, Triệu Xuân Lan sao lại thích nói chuyện với Thẩm Mỹ Vân chứ, cô nói chuyện khiến người ta cảm thấy vui vẻ trong tâm khảm.
"Ngọc Lan và chính trị viên Ôn thì sao?"
Thẩm Mỹ Vân ngược lại nhớ tới bọn họ.
Nhắc tới em gái cùng em rể, nụ cười trên mặt Triệu Xuân Lan nhiều hơn vài phần: "Tiểu Ôn cong trẻ tạm thời được giữ lại trú đội, thế nhưng không biết về sau, tất cả mọi người như là đi trên tảng đá qua sông, đi một bước tính một bước."
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy sau này em có cơ hội về Mạc Hà, còn có thể đi thăm bọn họ."
"Việc làm ăn của em rất tốt, muốn đi đâu thì đi đó."
Triệu Xuân Lan há miệng.
"Bên em còn cần người không?" Cô ấy có chút ngượng ngùng: "Chị muốn đến chỗ em tìm việc."
Thẩm Mỹ Vân: "Đừng, chị dâu, năng lực của chị em biết, em đề nghị chị không cần làm công, trực tiếp đến lúc đó tự mình mở một cái sạp, so với làm công tốt hơn."