Đây là lời khuyên cho người thân của cô.
"Mở sạp? Chị bán cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân: "Em đã tìm hiểu, ở thị trường La Hồ bên kia có chợ đêm, có buôn bán đồ ăn vặt, còn có bán đồng hồ điện tử, tất thủy tinh, cùng với bán đồ lặt vặt, cái gì cũng có, chờ chị đến lúc đó đi qua nhìn xem, chị sẽ quyết định chính mình muốn làm cái gì."
Cô chỉ điểm như vậy, trong lòng Triệu Xuân Lan ngược lại không còn mê man như trước nữa.
"Hơn nữa, nếu chị lo lắng, có thể đến quán ăn vặt của em xem vài ngày, làm quen quy trình bên trong, đến lúc đó tự ra ngoài làm một mình."
Lần này, Triệu Xuân Lan càng cảm kích, nhà mình rơi xuống chỗ thấp, không phải ai cũng nguyện ý chân thành trợ giúp bọn họ như vậy.
Triệu Xuân Lan hiểu, lão Chu cũng hiểu.
Cho nên, chờ đến khi Triệu Xuân Lan dọn dẹp phòng ốc.
Lão Chu lập tức hỏi: "Lúc trước hỏi em muốn đất ở đâu, em còn chưa nói?"
Chỉ cần không dưới tình huống vi phạm pháp luật, anh ấy nguyện ý giúp Thẩm Mỹ Vân được hưởng lợi, dù sao, là người một nhà.
Thẩm Mỹ Vân: "Nam Sơn, Tiền Loan, cùng với Thâm Quyến."
Mấy địa danh cô nói khiến lão Chu có chút mờ mịt: "Nam Sơn anh biết, vịnh Tiền Loan và vịnh Thâm Quyến ở đâu?"
Anh ấy chưa từng nghe qua.
Thẩm Mỹ Vân ảo não vỗ vỗ đầu: "Hẳn là Nam Sơn, Hậu Hải và Tiền Hải."
Tiền Loan và Thâm Quyến là cách gọi của hậu thế.
Hiện tại vẫn chưa có hai cái tên này.
"Hậu Hải nên ở phía tây của bán đảo." Thẩm Mỹ Vân nhớ lại: "Bên kia bây giờ hẳn là làng chài nhỏ, còn được gọi là làng Hậu Hải."
Nếu như cô không điều tra sai, người của thôn Hậu Hải hiện tại chủ yếu dựa vào nuôi trồng mà sống, hơn nữa ruộng của bọn họ còn lớn hơn ngàn mẫu.
Thẩm Mỹ Vân muốn mảnh đất này, cho dù là một phần mười, cô cũng thỏa mãn.
Lần này, lão Chu hoàn toàn nhớ lại, anh ấy từ trong nhà cầm một tấm bản đồ đến, loại bản đồ này của cục quy hoạch bọn họ, dường như là mỗi người một tấm.
Để hiểu rõ Bằng Thành nhanh hơn, lão Chu gần như cầm bản đồ không rời tay, đi đến đâu nhìn đến đó.
Anh ấy căn cứ vào Thẩm Mỹ Vân nói mấy chỗ kia, tìm được vị trí, sắc mặt anh ấy lập tức khó nói hết: "Mỹ Vân à, em không cần vì anh mà tặng chiến tích."
Thẩm Mỹ Vân: "... ?"
Cô làm gì có tặng chiến tích chứ.
Cô đang mua vị trí vàng.
"Đúng vậy, Mỹ Vân." Triệu Xuân Lan thò đầu ra: "Lão Chu nhà chị tuy rằng trên người có nhiệm vụ, phải phụ trách bán đất đi, nhưng em muốn mua gì thì mua đi, không nên mua cái nơi hoang vắng vắng vẻ này. Em như vậy, lão Chu nhà chị cũng sẽ áy náy trong lòng."
Mỹ Vân giúp bọn họ đã đủ nhiều, cũng không thể cầm vàng thật bạc trắng giúp bọn họ, vậy bọn họ có thể thua thiệt nhiều lắm.
Thẩm Mỹ Vân bật cười nói: "Thật sự không có, em chính là thích mấy nơi này, dự định mua về xem có thể buôn bán hay không, hoặc là xây chút phòng ở, đến lúc đó đến Bằng Thành có chỗ đặt chân."
Lão Chu: "Chỗ này tặng cho người ta cũng không ai muốn."
Đó là sự thật.
Thôn Hậu Hải kia, đều là ruộng biển nuôi hàu, gió biển lớn lại tanh mặn, ngay cả những người thường ngày ở cũng ngại ra ngoài.
Khối Tiền Hải kia cũng không kém nhiều lắm.
Duy chỉ có Nam Sơn mà Thẩm Mỹ Vân nói xem như có thể coi là tạm được, nhưng so với La Hồ phát triển nhanh chóng hiện nay, thật ra, Nam Sơn cũng không đủ hiện đại.
"Mỹ Vân, anh khuyên em nghĩ lại." Lão Chu nghiêm túc nói: "Em cho dù là từ trong tay anh mua mảnh đất La Hồ kia, anh cũng có thể giúp em chu toàn mua một khối đất." Tuy rằng không ở khu vực của anh ấy, thế nhưng trước mắt mà nói, khu vực phân chia cho mọi người không đặc biệt rõ ràng.
Tìm kiếm quan hệ cũng có thể làm.
Thẩm Mỹ Vân tạm thời không muốn đất La Hồ, cô chỉ muốn Nam Sơn, muốn vịnh Thâm Quyến, muốn vịnh Tiền Loan!
Đây mới là tấc đất tấc vàng.