Triệu Xuân Lan làm ăn khá hơn một chút: "Mỹ Vân ra chủ ý cho em, để em bán mì ống, nói em am hiểu cái này, hơn nữa vừa vặn trên thị trường không có kiểu hình làm ăn này, tôi có thể bù vào chỗ trống."
"Đúng vậy." Lão Chu trầm tư một lát, thở dài: "Ánh mắt Mỹ Vân quả thật xa hơn chúng ta rất nhiều."
Trong kinh doanh, bọn họ tự ti.
Triệu Xuân Lan ừ một tiếng: "Hôm nào vẫn phải nghĩ biện pháp, mời Mỹ Vân ăn bữa cơm, coi như cảm ơn cô ấy."
Hơn nữa, cô ấy không nói chính là hiện tại không giống như là trước kia ở gia thuộc viện, song phương cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, quan hệ này tất nhiên sẽ không giống nhau.
Hiện giờ cách xa, càng nên giữ gìn cho tốt.
Lão Chu trước kia cho tới bây giờ khinh thường làm cái này, hiện giờ cũng bị hiện thực làm cho mất bình tĩnh.
Anh ấy vuốt cằm: "Em cứ xem là được."
Bên ngoài, Nhị Nhạc nghe lén ba mẹ nói chuyện xong, rầu rĩ không vui thật lâu, cậu ta ôm bóng cũng không chơi, mà là an tĩnh nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: "Thật ra mình cũng biết, nhà mình và nhà Miên Miên chênh lệch càng lúc càng lớn."
Trước kia lúc ở gia thuộc viện, ba cậu ta là tham mưu, trẻ con đại viện đều nâng đỡ cậu ta, sau đó ba cậu ta vào danh sách cắt giảm biên chế, một khoảng thời gian thật dài trẻ con ở đại viện cũng không thích chơi với cậu ta nữa.
Khi đó, Nhị Nhạc lập tức hiểu được nhân tình ấm lạnh.
Thấy ba mẹ chạy ngược chạy xuôi, cậu ta càng hiểu đạo lý này, quyền và tiền là thứ tốt.
Khi ba có quyền, nhà bọn họ đã được người ta nâng đỡ.
Lúc dì Thẩm có tiền, tất cả mọi người đều nguyện ý nâng Miên Miên.
Nhị Nhạc gắt gao nắm chặt bóng rổ: "Mình cũng muốn có tiền!"
Cậu ta không muốn chênh lệch quá lớn cùng chị Miên Miên.
Cậu ta muốn từ từ, từ từ rút ngắn từng chút một.
*
Thẩm Mỹ Vân còn không biết, Chu Thanh Tùng không đi tham gia tiệc mừng của Miên Miên đã mang đến chấn động ở nhà họ Chu, cô đi tới Dương Thành, lập tức bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là đến Y Gia kiểm tra sổ sách, lại đi tìm Cao Dung xem trang phục mới nhất của mùa hè, sau khi lập tức tiếp nhập hơn mười món hàng.
Lại đến Bằng Thành một chuyến, thẳng đến đường Nam Sơn.
Mới một tháng, phế tích cùng sườn núi rác rưởi trên đường phố đã biến mất, xuất hiện ở trước mắt chính là từng mảnh đất bằng phẳng.
Hơn nữa đất bằng cũng bắt đầu hạ nền móng, bên trong từng khe rãnh, cất giấu công nhân đang đổ mồ hôi như mưa.
Vị trí bên ngoài cùng, cũng là nơi chế tác nhanh nhất, nền móng đã hạ xong, cọc gỗ cũng đã đóng xong, hiển nhiên đang bắt đầu cất nhà lầu.
Thẩm Mỹ Vân nhìn một vòng, tìm được đốc công Lưu đang bận rộn: "Đốc công Lưu?"
Đốc công Lưu đội một cái mũ bảo hiểm, anh ta nghe vậy nhìn qua, chỉ là một tháng không gặp, anh ta đen đi vài tone, chỉ có thể nhìn thấy một hàm răng trắng nõn.
"Bà chủ Thẩm, cô tới đi."
Anh ta chào hỏi, đồng thời còn không quên giao công việc trong tay cho cấp dưới, rời xa máy xúc, dẫn Thẩm Mỹ Vân đến nơi bên cạnh yên tĩnh một chút.
Chỉ chỉ lỗ tai mình: "Cô vừa nói cái gì, tôi không nghe thấy."
Bởi vì đang thi công, nơi này suốt ngày đều là tiếng ầm ầm ầm vang không ngừng.
Thẩm Mỹ Vân: "Bên này thế nào? Có thuận lợi không?"
Đốc công Lưu: "Cũng tạm, chỉ là dưới lòng đất không dễ đào." Anh ta chỉ cho Thẩm Mỹ Vân vị trí nền móng: "Thấy không, mặt ngoài là phế tích bãi rác, thực tế dưới lòng đất là tảng đá lớn. Tôi nghe người ta nói đây là hóa thạch trong biển, trước kia nơi này là biển, về sau biển biến thành đất liền, tảng đá này lập tức hình thành."
Nếu không phải là vấn đề tảng đá này, tòa nhà bọn họ đã sớm xây lên.
Thẩm Mỹ Vân lúc này mới chú ý tới, cô ngồi xổm xuống nhìn, quả nhiên thỉnh thoảng có thể thấy được vỏ sò nhỏ bên trong: "Vậy không dễ làm."