[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2771 - Chương 2771: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Lăm Xuyên Không 5

 Chương 2771: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Lăm Xuyên Không 5 Chương 2771: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Lăm Xuyên Không 5 Chương 2771: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Lăm Xuyên Không 5

Ngụy Quân cũng không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Thẩm Miên Miên, anh ta chỉ chỉ Liễu Bội Cầm: "Bà chủ mới của chú."

Tạm thời thôi.

Có anh ta đi bên cạnh, Thẩm Miên Miên nhất thời yên tâm không ít: "Vậy hai người cùng vào với cháu đi."

Ngụy Quân gật đầu, Liễu Bội Cầm theo sát phía sau.

"Cậu biết cô bé đó sao?"

Bà ấy ở phía sau tâm tư rối bời hỏi.

Ngụy Quân thấp giọng nói: "Cô bé đó chính là con gái của chị dâu tôi."

Liễu Bội Cầm kinh ngạc trừng to mắt, bà ấy thật sự không nhìn ra, Thẩm Mỹ Vân còn có một đứa con lớn như vậy.

Có vẻ như Thẩm Mỹ Vân cũng không lớn lắm, và nếu không biết tè trước, bà âyd chưa bao giờ nghĩ Thẩm Mỹ Vân có con.

Thế nhưng, cho dù có một bụng nghi vấn, thế nhưng đây cũng không phải là lúc hỏi ra.

Bởi vì, bà ấy muốn gặp Hướng Phác.

Bà ấy ngày nhớ đêm nhớ đứa con trai này hai mươi hai năm.

Phía trước.

Thẩm Miên Miên xách hộp cơm, quen đường gõ cửa phòng thí nghiệm, chỉ chốc lát, Ôn Hướng Phác đã đi ra, mới tháng tư, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoacd bên ngoài là một chiếc áo blouse màu đen, gầy gò lại cao ngất.

Có lẽ là do đeo kính gọng đen, càng lộ ra một khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc, có một cỗ khí chất sách vở nồng đậm.

Con trai của bà ấy ở nơi bà ấy chưa từng nhìn thấy, giống như cây bạch dương, ưu tú đến mức làm cho người ta nhìn mà khiếp sợ.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua.

Hốc mắt Liễu Bội Cầm đỏ lên, từng giọt nước mắt như hạt châu đứt dây rơi xuống: "Hướng Phác."

Hướng Phác của bà ấy.

Đằng kia.

Thẩm Miên Miên đang nói chuyện với Ôn Hướng Phác: "Anh Hướng Phác, em vừa mới vào trường, có một chị rất xinh đẹp tới tìm anh, em lập tức dẫn chị ấy cùng tới."

Trên khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hướng Phác mang theo một tia nghi hoặc: "Chị xinh đẹp?"

Anh ấy không biết.

Chưa bao giờ biết.

Thẩm Miên Miên: "Đúng vậy, ở bên kia."

Cô bé chỉ về phía Liễu Bội Cầm, chỉ là, lúc chỉ tới, lại chỉ vào khoảng không.

Người một giây trước còn ở nơi đó, một giây sau, lại biến mất.

Thẩm Miên Miên dụi dụi mắt: "Rõ ràng lúc trước còn ở đó, chị ấy đi cùng chú Ngụy Quân."

Ôn Hướng Phác từ trước đến nay đều thờ ơ đối với người ngoài.

Giọng điệu của anh ấy rất lãnh đạm: "Đi rồi thì đi, dù sao cũng không quan trọng, thế nhưng sao hôm nay em tới sớm như vậy?"

Hiển nhiên là anh ấy bất ngờ, đến nửa sau, giọng điệu đã từ lãnh đạm biến thành quan tâm.

Thậm chí, còn giơ tay kéo lá cây hòe già mang theo đóa hoa màu trắng dày đặc lại xinh đẹp đang che khuất đỉnh đầu của Thẩm Miên Miên.

Liễu Bội Cầm trốn cách đó không xa thấy cảnh này, bà ấy chợt hiểu ra rất nhiều.

Bà ấy rưng rưng nước mắt, gắt gao che miệng, nhìn đứa con trai nhiều năm không gặp mặt, dẫn cô bé xinh đẹp kia vào phòng thí nghiệm, toàn bộ quá trình che chở đầy đủ.

Bà ấy là từ lúc tới đây, lần đầu tiên bà ấy thấy được bảo vệ ẩn nhẫn cùng trân trọng từ trong mắt con trai.

Liễu Bội Cầm nghĩ.

Có lẽ cô bé biết cách đối xử tốt với Hướng Phác.

Trưa.

Thẩm Miên Miên đi ra từ phòng thí nghiệm, Ôn Hướng Phác giống như thường ngày, đưa cô bé về ký túc xá, ở dưới lầu nhìn cô bé lên lầu, lúc này mới rời đi.

Trong khoảnh khắc xoay người.

Vẻ ôn hòa trên mặt anh trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đi ra."

Liễu Bội Cầm chậm rãi từ phía sau cây đại thụ đi ra, từng bước một đi về phía Ôn Hướng Phác, mỗi một bước ở đây, bà ấy đều dùng thời gian rất nhiều năm.

Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, Ôn Hướng Phác đã biết, chị gái xinh đẹp Miên Miên nói là ai.

Sau khi anh ấy nhìn rõ khuôn mặt Liễu Bội Cầm, quay đầu bước đi.

Không dừng lại.

"Hướng Phác."

Giọng nói Liễu Bội Cầm thống khổ: "Mẹ là mẹ con mà."

Bà ấy đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment