Ôn Hướng Phác biết bà ấy là mẹ, lúc anh ấy còn rất nhỏ, từng ở trong thư phòng lấy ra một tấm ảnh, trên đó là Liễu Bội Cầm lúc còn trẻ.
Cho nên, Ôn Hướng Phác sau khi nghe được động tĩnh của đối phương, tốc độ dưới chân anh ấy nhanh hơn.
Anh ấy cũng không muốn gặp, cái người gọi là mẹ này.
Anh ấy đã qua tuổi cần mẹ rồi.
Thấy con trai cũng không quay đầu lại chỉ rời đi, Liễu Bội Cầm ngồi xổm xuống, thất thanh khóc rống lên.
Bà ấy sớm nên biết, đối phương sẽ không muốn nhận bà ấy.
Rõ ràng trước khi đến, bà ấy đã tự nói với mình, chỉ cần gặp anh ấy là tốt rồi, nhưng khi thấy một màn này, bà ấy lại không nhịn được muốn nhiều hơn một chút.
Nói chuyện với anh ấy, để anh ấy nhìn bà ấy, gọi một tiếng mẹ.
Ngụy Quân cúi đầu, nhìn mỹ nhân khóc thảm thương trước mặt, anh ta nghĩ nghĩ: "Đừng khóc. Cô khóc, cậu ấy cũng sẽ không quay đầu lại."
Liễu Bội Cầm: "..."
Chưa từng thấy ai an ủi người ta như vậy.
"Cô đã là mẹ ruột của cậu ấy, tại sao cậu ấy lại trốn tránh cô?"
Ngụy Quân khó hiểu: "Trừ phi cô vứt bỏ cậu ấy. Vậy nếu như cô vứt bỏ cậu ấy, vậy cậu ấy không nhận cô là bình thường."
Liễu Bội Cầm: "..."
Làm ơn im đi, cảm ơn.
*
Tâm trạng Ôn Hướng Phác cũng không ổn định, lúc liên tiếp đến phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, tính sai hai lần, lúc này mới dừng tay.
"Hướng Phác, hôm nay tâm trạng em không tốt sao? Nghỉ ngơi một ngày đi?"
Là tiền bối của Hướng Phác.
Tâm trạng Ôn Hướng Phác quả thật không bình tĩnh, anh ấy gật đầu: "Xin lỗi."
Anh ấy cầm lấy quần áo treo trên ghế, quay đầu rời đi.
Anh ấy vừa đi, phòng thí nghiệm lập tức nổ tung.
"Tiền bối Hướng Phác đang cãi nhau với bạn học Thẩm Miên Miên à?"
"Tôi thấy hình như là có mâu thuẫn."
Trong mắt mọi người, Ôn Hướng Phác và Thẩm Miên Miên là một đôi trời sinh.
"Được rồi, đừng đoán nữa." Nam Chương thấp giọng nói: "Số liệu thí nghiệm đã có chưa?"
Cái này...
Mọi người nhất thời bất chấp không nhiều chuyện nữa.
*
Sau khi Ôn Hướng Phác rời khỏi phòng thí nghiệm, nhất thời không nghĩ tới nơi đi, anh ấy lựa chọn về nhà.
Mà Liễu Bội Cầm đang do dự nên đi nhà họ Ôn, hay là tìm Thẩm Miên Miên.
Bà ấy chọn vế sau.
Nửa tiếng sau.
Bên ngoài thư viện Thanh Đại.
Thẩm Miên Miên đến nơi, chứng kiến đối phương ở chỗ này chờ cô bé, cô bé có một loại cảm giác.
"Chị tìm em?"
Cô bé còn không rõ thân phận Liễu Bội Cầm, lập tức hỏi một câu.
Liễu Bội Cầm gật đầu, bà ấy nặn ra một nụ cười, có lẽ là vừa mới khóc, nụ cười này càng có vài phần khổ sở.
"Miên Miên, xin cho phép dì gọi cháu như vậy."
Thẩm Miên Miên: "Chị là ai vậy chị?"
Cô bé cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn cô thật kỳ quái, dính dính, có chút giống mẹ cô bé, nhưng lại không giống.
Liễu Bội Cầm trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Dì kể cho cháu nghe một câu chuyện."
Chờ bà ấy nói xong.
Thẩm Miên Miên nghiêng đầu nhìn bà ấy: "Cho nên, dì là mẹ ruột của anh Hướng Phác? Vậy tại sao dì không đi tìm anh ấy, mà là tìm tôi?"
Vấn đề này quá mức sắc bén, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài mềm mại đáng yêu của cô bé.
Điều này khiến Liễu Bội Cầm trầm mặc: "Dì đi tìm nó, nó không muốn gặp dì."
Thẩm Miên Miên nghe hiểu, cô bé đứng lên định rời đi: "Nếu anh Ôn Hướng Phác không muốn gặp dì, tôi cũng vậy."
"Chờ một chút..."
Liễu Bội Cầm không nghĩ tới, tính cách đứa nhỏ Thẩm Miên Miên này giống Hướng Phác, bà ấy lập tức đuổi theo.
"Đi không có ý bảo cháu làm cầu nối, giúp dì giật dây Hướng Phác."
Thẩm Miên Miên đứng thẳng, một khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần xem kỹ: "Vậy đi tìm tôi làm gì?"
Từ khi biết đối phương là mẹ của anh Hướng Phác, cô bé lập tức có địch ý với Liễu Bội Cầm.
Thù địch này không phải hôm nay mới có.
Mà là trong vô số năm tháng qua, khi Ôn Hướng Phác cô đơn một mình, không dám tiếp xúc với bên ngoài.
Thẩm Miên Miên luôn mắng một câu.
Mẹ kiếp!