Đương nhiên, đối tượng mắng là ai, không cần phỏng chừng cũng có thể biết.
"Dì tìm cháu, chỉ là muốn tặng cháu chút đồ."
Trước khi Thẩm Miên Miên từ chối.
Liễu Bội Cầm đưa tới một tờ giấy nhẹ nhàng: "Hóa đơn gửi ngân hàng Hoa Kỳ mười triệu. Một cửa hàng vàng ở đường Trung Hoàn, ba căn nhà ở Tiêm Sa Chủy, hai căn ở Nguyên Lãng, bốn căn ở vịnh Đồng La, một căn biệt thự ở vịnh Thiển Thủy, hai căn ở cảng Victoria, một tàu thuyền, một khách sạn, cùng với danh họa trang sức"
Mỗi lần bà ấy nói ra một cái tên, Thẩm Miên Miên lập tức ngây người, đến cuối cùng, cô bé đầu hoàn toàn đơ ra.
"Dì đây là ý gì?"
Nói lắp.
Người khác không hiểu giá trị của những thứ này, cô bé cũng quá hiểu.
"Những thứ này đều là tặng cho cháu."
Liễu Bội Cầm đưa tờ giấy và con dấu to bằng đầu ngón tay tới: "Chỉ cần cháu đi Hương Giang, những thứ này có thể lấy đi bất cứ lúc nào."
Nếu không phải thời gian quá ngắn, bà ấy hận không thể đặt mua một ít gia sản ở Bắc Kinh, để lại cho Hướng Phác.
Thẩm Miên Miên: "..."
Chết tiệt!
Bên trong cô bé đang gào thét.
Trong thời gian ngắn ngủi này, đối phương muốn tặng cho cô bé mấy trăm triệu?
Có lẽ còn không chỉ có mấy trăm triệu.
Cô bé là cùng mẹ đồng thời từ tương lai tới, trong tương lai phòng ốc Hương Giang tấc đất tấc vàng, chớ nói chi là, cái gì tiệm vàng khách sạn thuyền bè.
Cùng với, danh họa danh biểu và trang sức quý báu.
Rất nhiều thứ, đều là chỉ có thể mong không thể cầu, không thể dùng giá trị để hình dung.
"Những thứ này đều là cho tôi?"
Thẩm Miên Miên nuốt nước miếng.
Liễu Bội Cầm: "Đúng."
Thẩm Miên Miên tuy rằng rất thèm, nhưng cô bé lắc đầu, kiên định nói: "Tôi không thể nhận."
Liễu Bội Cầm có chút bất ngờ: "Vì sao?"
"Đây là dì chuẩn bị cho anh Hướng Phác, tôi cần mấy thứ này làm gì? Nên để anh Hướng Phác quyết định có nhận hay không."
Lời này càng khiến Liễu Bội Cầm thích cô bé: "Dì thấy Hướng Phác rất thích cháu, cho cháu chính là cho nó."
"Tôi vẫn không thể nhận."
Thẩm Miên Miên vẫn lắc đầu.
Liễu Bội Cầm rũ mắt: "Dì chỉ có thể làm được như vậy, dì không thể làm bạn cùng Hướng Phác, chỉ có thể cho nó tiền."
Cho anh ấy tiền xài không hết, tài sản dùng không hết.
Chỉ có như vậy, trong lòng bà ấy mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Miên Miên thở dài: "Vậy dì tự đưa cho anh ấy đi, tôi nói tôi không thể nhận."
Cô bé xoay người muốn rời đi, đột nhiên nói với Liễu Bội Cầm: "Đây là toàn bộ tài sản của dì sao?"
Câu hỏi này làm Liễu Bội Cầm có chút không hiểu.
Bà ấy chần chừ một chút, nhưng vẫn gật đầu: "Chín mươi phần trăm."
Mười phần trăn còn lại dùng để tiếp tục kinh doanh.
"Vậy có lẽ dì yêu anh Hướng Phác. Mẹ từng nói, tiền của người lớn ở đâu, tình yêu ở đó."
Mẹ của Ôn Hướng Phác nguyện ý trao tất cả tài sản của mình cho anh Hướng Phác, hẳn là yêu anh ấy?
Thẩm Miên Miên không chắc lắm.
Bởi vì đối với cô mà nói, tình yêu của Liễu Bội Cầm quá mức phức tạp.
Đồ đạc không đưa ra ngoài, Liễu Bội Cầm đưa mắt nhìn Thẩm Miên Miên rời đi, bà ấy nghĩ, có lẽ Hướng Phác đã tìm được đúng người.
Bà ấy lựa chọn trạm cuối cùng - nhà họ Ôn.
Chỉ là, Liễu Bội Cầm vừa mới gõ cửa, mở cửa lại là Ôn Hướng Phác, anh ấy không nghĩ tới Liễu Bội Cầm lại tìm đến nhà.
Đương nhiên, dường như cũng không ngoại lệ?
Trong hồi ức của quản gia Lý, năm đó Liễu Bội Cầm từng ở căn phòng trắng bên cạnh phòng anh ấy.
Ôn Hướng Phác qua tay muốn đóng cửa, Liễu Bội Cầm giơ tay ngăn ở giữa cửa, tay Ôn Hướng Phác đóng cửa rốt cuộc là không tiếp tục.
"Hướng Phác, mẹ đã đi tìm Thẩm Miên Miên."
Bà ấy vừa dứt lời, Ôn Hướng Phác biến sắc: "Ai bảo bà đi tìm em ấy?"
Ngay cả giọng nói cũng mang theo phẫn nộ.
"Liễu Bội Cầm -" đây là lần đầu tiên anh ấy gọi cả tên lẫn họ của bà ấy, đây là cái tên xuất hiện vô số lần trong trí nhớ ở quá khứ.
"Tôi cảnh cáo bà, không nên đi quấy rầy Miên Miên."