Định để cho bọn họ mỗi người trông một cửa hàng, còn mua xe cho bọn họ!
Chỉ nghĩ thôi đã kích động lòng người.
Sau khi đến chợ Đông Phong mới năm giờ bốn mươi, chợ Đông Phong lúc này người đến người đi, thế nhưng người bán hàng chợ nhiều hơn khách.
Sau sáu giờ rưỡi, khách lục tục mới có thể càng ngày càng nhiều.
Chờ nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân bọn họ khiêng heo tiến vào sau, chủ quầy bên cạnh bán đồ ăn há hốc kinh ngạc một tiếng: "Thật sự là bán thịt heo?"
"Có bao nhiêu thịt? Có thể để lại cho tôi một ít hay không?"
Vừa mở miệng, ông chủ bên cạnh lập tức trêu ghẹo: "Mặt dày thế, còn xin để lại cho anh một ít, người ta có đủ bán hay không cũng không biết."
Mắt thấy A Ngưu cùng A Hổ khiêng thịt heo đi vào, Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh cười hòa giải: "Các anh nếu muốn, một lúc nữa tới đây, thừa dịp đều là heo nguyên con, có thể chọn lựa."
Những thứ này đều là nhưng chủ quầy về sau thường xuyên ở chung, Thẩm Mỹ Vân tất nhiên là hy vọng, A Ngưu bọn họ có thể ở chung cùng đối phương.
Có lời này, chủ quầy xung quanh lập tức vui vẻ nói: "Được được được, lát nữa tôi thu dọn đồ đạc sẽ tới."
"Về sau nếu các cô muốn rau xanh, trước tiên nói với tôi, nếu tôi có chút, nhất định sẽ giữ thứ tốt nhất để lại cho cô."
"Còn tôi, nhà tôi bán đậu hủ, đậu hủ tốt nhất giữ lại cho cô."
Làm ăn là như vậy, anh giúp tôi, tôi giúp anh.
Thẩm Mỹ Vân nói cảm ơn sau đó đi theo vào cửa hàng thịt heo Mạc Hà của bọn họ, bởi vì hôm nay ngày đầu khai trương, để A Ngưu cùng A Hổ bọn họ chuyển thịt heo vào xong, cô lập tức cầm một cây pháo đi ra: "A Hổ, A Ngưu, các cháu dám đốt không? Đi ra đốt pháo."
Đây là khai trương đại cát, hồng hồng hỏa hỏa.
Một nghi lễ nhỏ đơn giản.
"Để cháu."
A Ngưu khẩn cấp thả thịt heo xuống, người lập tức chạy ra, lấy từ trên người ra một hộp diêm, còn không quên nói với Thẩm Mỹ Vân: "Dì Thẩm, bịt lỗ tai lại, cháu sẽ đốt pháo. Các vị ông chủ cũng giống như vậy."
Cậu ta nói làm lòng người thoải mái.
Mọi người đáp một tiếng: "Cậu đốt là được, chút pháo này còn không dọa được chúng tôi."
Theo lời này vừa dứt, A Ngưu lập tức đốt pháo náo nhiệt, sau khi đốt nhanh chóng lui về phía sau vài bước, tiếp theo, pháo kia lập tức bắn lên một trận, bùm bùm nổ vang lên.
"Khai trương đại cát."
"Tài nguyên cuồn cuộn tới."
Ông chủ chung quanh, cũng đều nói lời cát tường theo.
Thẩm Mỹ Vân nói cảm ơn, lúc này mới để A Ngưu cùng A Hổ treo đem cả đầu thịt heo lên: "Biết cắt không?"
A Hổ lắc đầu, cậu ta thật sự không hiểu phương diện này.
Nhưng A Ngưu lại gật đầu: "Cháu biết."
Có lẽ là nhìn thấy nghi hoặc của Thẩm Mỹ Vân cùng A Hổ, A Ngưu nhếch miệng cười cười: "Cháu trước kia ở đại đội Thắng Lợi là lưu manh nổi danh, nơi này không có lý tưởng, nơi kia không có lý tưởng, tất cả công việc của đại đội Thắng Lợi, cháu cơ bản đều đã làm qua."
Chăn bò thả heo, giết heo, cắt thịt, ghi chép, lái xe đón người, nhận hàng, cày ruộng, trồng rau, mọi thứ cậu ta đều biết.
Nhưng đều làm không lâu, cũng bởi vậy, bị người chê cười cậu ta là người phế nhất trong số lứa con cháu trong nhà bí thư chi bộ.
Làm cái gì cũng không lâu.
Thế nhưng, A Ngưu phát hiện từ sau khi tới Bắc Kinh, kỹ năng phế vật trên người cậu ta, lập tức trở thành bản lĩnh cầu sinh tồn của cậu ta.
"A Ngưu, cháu thật giỏi." Thẩm Mỹ Vân nhịn không được lần nữa cảm thán nói: "Ai về sau nói cháu là phế vật, dì sẽ là người đầu tiên không đồng ý."
A Ngưu nghe Thẩm Mỹ Vân khích lệ, cậu ta ngượng ngùng đỏ mặt: "Cháu cái gì cũng biết làm, nhưng sẽ không thành thạo lắm."
"Vậy cũng không tệ."
A Ngưu phát hiện cậu ta rất thích nói chuyện phiếm cùng Thẩm Mỹ Vân, bởi vì mặc kệ nói cái gì, đối phương đều sẽ khẳng định cậu ta, hoàn toàn không giống trước kia cậu ta ở nhà, ở đại đội lúc trước.