Thế cho nên cậu ta ở kế tiếp làm việc càng sung sức đứng lên.
Cắt thịt, róc xương, bỏ da heo, tất cả đều là liền mạch lưu loát.
Thậm chí, còn không quên xách riêng đầu heo ra, đốt một chậu than lửa, dự định khi không bận rộn sẽ đốt hết lông tóc trên đầu heo, như vậy mới dễ bán.
Chỉ là, than lửa còn chưa kịp châm, khách khứa lập tức đến.
Là chị bán đồ ăn bên cạnh: "Tôi muốn hai cân thịt ba chỉ ngon"
"Tôi muốn một cân sườn."
"Tôi muốn một miếng móng heo kia."
"Tôi cũng muốn móng heo."
Theo nhu cầu của mọi người, rất nhanh nửa con heo đã bị người trong chợ Đông Phong mua xong.
Lúc này, cũng tới sáu giờ, người mua thức ăn bên ngoài cũng tới, chú ý tới bên này mở một cái thịt heo, nhất thời sốt ruột: "Có quán thịt heo mới kìa. Để lại cho chúng tôi một ít."
Bọn họ cũng không biết, trong chợ Đông Phong lại có thêm một cửa hàng thịt heo.
"Có, đều có."
A Ngưu cười vẻ mặt hàm hậu: "Chúng tôi là quán mới mở, cho nên hôm nay thịt heo quản đủ, mọi người cứ việc mua là được. Hơn nữa không chỉ có thịt heo, còn có thịt gà và thịt thỏ, thế nhưng thịt gà và thịt thỏ, các vị phải đến buổi chiều mới có."
Thầy Ngô bọn họ ban đêm thật sự là bận rộn không nổi, cũng chỉ giết heo, phải đợi giữa buổi sáng cùng giữa buổi chiều rảnh rỗi, mới trở về thu thập gà cùng thỏ.
A Ngưu vừa chào hỏi, mọi người nhất thời đều nghe rõ ràng: "Có thịt sao, vậy là tốt rồi."
"Cho tôi hai cân thịt mỡ."
Đầu năm nay mọi người mua thịt, đều thích mua thịt mỡ, thịt mỡ thơm, hơn nữa còn có thể ép dầu, thịt nạc ăn vào trong miệng như củi khô, không có mùi vị nhiều.
A Ngưu làm theo, cầm dao cắt theo, lúc đầu còn có chút căn cân nặng không chuẩn, đến phía sau, chậm rãi nắm giữ quy luật.
Trên cơ bản cậu ta một đao đi xuống, cùng số lượng khách hàng muốn không chênh lệch nhau bao nhiêu.
Thẩm Mỹ Vân nhìn đến đây, lập tức biết, gọi A Ngưu tới phụ trách thịt heo là đúng rồi.
Đứa nhỏ này có lẽ không am hiểu công việc ở nông thôn, nhưng nó lại cực kỳ am hiểu làm ăn, gặp người vẻ mặt cười, anh anh chị chị hô lên.
Khiến cho người ta sinh hảo cảm.
Hơn nữa A Ngưu còn rất có khiếu buôn bán, mỗi lần đều luôn miệng nói: "Một cân một đồng, cháu tính cho dì hơn một cân, dì à, dì trả cháu một đồng hai."
Đối phương nghe nói như thế, lập tức vui vẻ.
Nếu là gặp được người mua nhiều, cậu ta còn có thể chủ động cắt một khối da heo bỏ vào: "Dì, dì mua nhiều, khối da heo này cháu tặng dì."
Thường xuyên qua lại, A Ngưu buôn bán rất được người ta yêu thích.
Thẩm Mỹ Vân xem như hiểu, A Ngưu là trời sinh người làm ăn, chỉ là cậu ta trước kia ở nông thôn bị mai một mà thôi.
Cô ở bên cạnh an tĩnh hỗ trợ thu tiền, nhân tiện dạy A Hổ một ít chuyện vụn vặt.
Mới hơn mười giờ sáng, năm con heo đã bán hết.
Cũng may thầy Ngô bên kia lại giết heo, để cho Tiểu Vương quán ăn nhà họ Lỗ chạy một chuyến, không chỉ giao hai con heo tới, còn đưa hơn mười con gà đã giết cùng với hơn hai mươi con thỏ đã lột da.
Những miếng thịt này vừa đưa tới, lại bán một lúc lâu.
Bận rộn đến hơn một giờ trưa, người ở chợ mới chậm rãi ít đi.
Thẩm Mỹ Vân nói với bọn họ: "Được rồi, nghỉ ngơi buổi trưa, hai giờ chiều ở đây trông hàng, khoảng năm giờ tối, còn có một nhóm khách hàng đến mua thức ăn."
Thời gian này coi như là nghỉ ngơi.
A Ngưu gật đầu, cất thịt heo cùng thịt gà và thịt thỏ còn lại chưa bán hết.
May mà bây giờ thời tiết không nóng, nếu không để buổi trưa một chút sợ là hỏng rồi.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thịt heo được cậu ta thu lại, cô cân nhắc, qua một đoạn thời gian đi chợ hỏi, có bán tủ lạnh hay không.
Thịt heo bên này dường như là không thể rời khỏi tủ lạnh.