"Cô muốn thù đi tìm ông chủ Giải, ông ta chuyển ra ngoài, nếu cô ký hiệp nghị với ông ta, người khác sẽ không cướp được."
Có phương hướng, Thẩm Mỹ Vân lập tức yên tâm không ít, lúc gần đi, nhét cho đối phương hai hào lớn.
Tiếp theo, lập tức đi tìm hiểu ông chủ cũ, cũng không biết Thẩm Mỹ Vân và đối phương nói cái gì.
Chờ đến khi cô đi ra, đã cầm hợp đồng đã ký xong.
Cửa hàng tới tay, kế tiếp chính là trang hoàng, bởi vì lúc trước ông chủ Giải bán hoa quả, trên cơ bản không cần sửa sang nhiều.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp lắp thêm hai ngọn đèn trên đỉnh đầu, lại đi tìm người đặt làm bảng hiệu, lập tức lắp đặt bảng hiệu lên.
Trực tiếp gọi A Hổ tới khai trương.
A Hổ cũng ở chợ Đông Phong rèn luyện hơn một tháng, hiện giờ coi như là có thể xuất quân.
Chỉ là, cậu ta mới vừa làm một mình còn có chút khẩn trương.
Thẩm Mỹ Vân an ủi cậu ta: "Dì ở đây với cháu một tuần, chờ cháu quen thuộc dì sẽ rời đi."
Có lời này, A Hổ mới thả lỏng xuống.
Thẩm Mỹ Vân cũng xác thực giống như cô nói như vậy, cùng A Hổ một tuần, xác định cậu ta có thể một mình đảm đương một phía, lúc này mới rời đi.
Lúc rời đi, còn không quên để cho cậu Trần Hà Đường, cùng với Trần Ngân Hoa trên lầu, Kiều Lệ Hoa mấy người, bình thường rảnh rỗi tới chăm sóc A Hổ.
Mấy người tất nhiên không từ chối.
Trong mắt bọn họ, A Hổ giống như cây non, bọn họ phải chăm sóc nhiều hơn.
Liên tiếp khai trương hai cửa hàng, Thẩm Mỹ Vân cũng bận rộn một lúc, đến tháng mười một, Bắc Kinh lục tục lạnh lên, từ áo khoác mỏng đổi thành áo bông.
Thẩm Mỹ Vân liên tiếp ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cảm giác sau khi bổ sung tinh thần mất đi lúc trước, lúc này mới mang theo lễ vật, đến nhà họ Tống, thăm Tống Ngọc Thư và Tiểu Điềm Điềm.
"Thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân mang theo hai hộp sữa bột tới, hỏi Tống Ngọc Thư: "Có thể điều tiết cuộc sống làm mẹ không?"
Tống Ngọc Thư nhéo mi tâm: "Đau cũng vui vẻ." Cô ấy nhìn về phía Tiểu Điềm Điềm tập tễnh học đi: "Em không biết con gái nhà chị ầm ĩ thế nào đâu, từ sáng đến tối không có một khắc rảnh rỗi. Suốt ngày, không phải lục tung đồ đạc, thì là chỉ vào phương hướng, bảo người ta dẫn con bé qua. Nếu không, chính là một lời không hợp ngã xuống đất lăn lộn khóc."
Hoàn toàn là một con khỉ nhỏ.
Làm gì có bộ dáng ngoan ngoãn khi còn bé.
Thẩm Mỹ Vân cười cô ấy: "Trẻ con đều là như vậy, một tuổi đến hai tuổi thuộc kiểu loại mèo chê chó ghét, chị còn phải mài dũa, chờ con bé chậm rãi trưởng thành, có thể nghe hiểu được lời nói, an tĩnh lại, ngày lành của chị mới xem như tới."
Vừa nghe còn phải nhiều năm.
Trái tim Tống Ngọc Thư tan nát: "Tuy rằng chị không thể phủ nhận chị yêu con bé, nhưng chăm sóc con bé một ngày so với bận rộn làm việc một ngày mệt mỏi hơn nhiều."
Thẩm Mỹ Vân khụ khụ: "Chịu đựng một chút, chịu đựng hết là tốt rồi."
Đừng nhìn chị dâu Tống Ngọc Thư ghét bỏ, trên thực tế từ đầu tới cuối, ánh mắt cũng không rời khỏi Tiểu Điềm Điềm.
Tiểu Điềm Điềm ở trong sân đào rễ cây hồng, toàn bộ quá trình cô bé nhìn thấy rễ, nhìn không chớp mắt.
Thẩm Mỹ Vân chậc một tiếng: "Thật sự là tình thương của mẹ tràn lan."
Tống Ngọc Thư: "Chờ em đến tuổi chị sinh một đứa bé sẽ biết."
Cô ấy cũng sắp bốn mươi mới có đứa bé này, tất nhiên là tình thương của mẹ tràn lan.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Thôi xin, năm đó em vất vả lắm mới vượt qua được, sao em phải quay lại đường cũ."
Miên Miên nhà cô bây giờ bớt lo được, tự đi đường, tự đi ngủ, tự mặc quần áo, ăn, mặc, ở, đi lại toàn bộ đều tự sắp xế thỏa đáng.
Lại nhìn Tiểu Điềm Điềm.
Cô bé hoàn toàn cần người khác giúp đỡ.
Quá trình này đau đớn và hạnh phúc.
Ánh mắt Tống Ngọc Thư quét bụng Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân nhất thời trừng mắt trở lại: "Nhìn cũng vô dụng, không có khả năng mang thai."