Cô và Quý Trường Tranh làm càn cả đêm, cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài thai.
Hơn nữa, cô đã hai mươi sáu, còn hoài cái gì mà hoài!
Là chán sống ngày tốt rồi sao?
Tống Ngọc Thư từ trong túi lấy ra một tờ giấy vệ sinh, lau chùi cho Tiểu Điềm Điềm sạch sẽ, lúc này mới chậm rãi nói: "Chị cũng không nói gì, em làm gì kích động như vậy?"
Thẩm Mỹ Vân: "Em tới tìm chị có chính sự."
Khả năng chuyển chủ đề của cô là hạng nhất.
"Xem sổ sách?"
Tống Ngọc Thư không cần đoán, cũng biết Thẩm Mỹ Vân là tới làm gì.
Cô âyd quyết đoán vào phòng mình, chỉ chốc lát sau, ôm một rương sổ sách đi ra: "Cửa hàng quần áo chợ Tây Đan, cùng với đồ ăn nhà họ Lỗ, cùng với sổ sách của hai cửa hàng bán TV đều ở chỗ này."
Thẩm Mỹ Vân lật sổ sách tổng hợp trên cùng ra xem: "Em muốn xem, trên sổ sách có bao nhiêu tiền có thể rút ra, đường Nam Sơn bên kia lại thiếu tiền."
Tống Ngọc Thư thở dài: "Tổng cộng có bốn mươi hai vạn chín ngàn hai trăm mười hai."
Cô ấy làm kế toán, đối với tất cả các con số và hóa đơn, đều cực kỳ nhạy bén.
"Lúc trước chị đã nói, đường Nam Sơn của em là kho đốt tiền, bây giờ tin chưa?"
Thẩm Mỹ Vân không lên tiếng, im lặng nhìn sổ sách, sau khi xem xong, cô thở phào nhẹ nhõm: "Tiền ở đây lại đủ cho em một thời gian."
Tống Ngọc Thư: "Có thể chống đỡ được bao lâu?"
"Em nửa cuối năm tám mươi bắt đầu xây, bây giờ là cuối năm tám một, đã đi qua hơn một năm, chính em đếm xem em đã đập bao nhiêu tiền trong này?"
Tống Ngọc Thư từng làm cho cô một món nợ sơ lược, ít nhất có năm trăm vạn.
Cái này bây giờ còn chưa hoàn thành, còn không biết cái này phải tốn bao nhiêu tiền, mới có thể điền đầy.
Thẩm Mỹ Vân khép sổ sách lại, Tiểu Điềm Điềm đi tới, tay cô bé dính đất, Thẩm Mỹ Vân cúi đầu dùng khăn lau sạch sẽ cho cô bé.
Lúc này cô mới nói: "Chị dâu, chị không hiểu."
Ngày xây dựng đường Nam Sơn bắt đầu, chính là đang xây núi vàng của cô.
Là núi vàng tuyệt đối.
Thẩm Mỹ Vân rất tịch mịch, cô không có cách nào nói cho Tống Ngọc Thư hiểu: "Chị dâu, sau này nếu trên sổ sách có tiền, em còn định mua một mảnh đất ở Bằng Thành."
Tống Ngọc Thư: "Em điên rồi? Em còn mua?"
Thẩm Mỹ Vân: "Mua."
Cô muốn mua Hoa Cường Bắc đời sau, chỉ là hôm nay xem ra, hy vọng không lớn.
Hoa Cường Bắc diện tích rộng là một, hơn nữa vị trí địa phương kia không tệ, bán ra bên ngoài chắc chắn giá rất cao.
Hiện tại tiền của cô cũng không đủ sửa đường Nam Sơn, càng miễn bàn chuyện đi mua Hoa Cường Bắc.
Chỉ có thể nói, chờ đường Nam Sơn của cô thu được lợi nhuận, xem có thể mua lại Hoa Cường Bắc hay không, cho dù là mua một nửa, không, một phần mười, cô cũng thỏa mãn.
Tống Ngọc Thư thật sự không hiểu Thẩm Mỹ Vân.
"Nếu em thật sự muốn mua, còn không bằng mua đất ở Bắc Kinh, ít nhất Bắc Kinh bên này đất cũng được, tứ hợp viện cũng được, có nhà cửa ở thủ đô làm chỗ dựa, tương lai có thể kém hơn Bằng Thành sao?"
Thẩm Mỹ Vân lập tức như bị đả thông suy nghĩ: "Chih nói đúng."
Cô vẫn nghĩ đến đất đai và nhà ở của Bằng Thành, quên mất Bắc Kinh rồi.
Nếu cô mua mấy chục tòa tứ hợp viện ở Bắc Kinh, vậy tương lai cô sẽ là người giàu nhất.
Đương nhiên, cũng là ngẫm lại.
Bắc Kinh quản chế bên này, so với Bằng Thành bên kia nghiêm ngặt hơn nhiều, người bình thường làm sao có thể mua được.
Tống Ngọc Thư thấy vẻ mặt động tâm của Thẩm Mỹ Vân: "Em thật sự muốn mua?"
Thẩm Mỹ Vân: "Không phải chị bảo em mua sao?"
Cô bấm đầu ngón tay tính toán: "Em móc năm vạn từ trong số tiền này ra, đi mua nhà để ở, hy vọng bên Hạ Lan không cần chuyện đến tìm em."
Hồ Hạ Lan lúc nào gặp là đòi tiền, mỗi ngày đuổi theo sau mông cô đòi tiền.
Tống Ngọc Thư: "Chị nói đùa thôi."
Thẩm Mỹ Vân: "Em không nói đùa."
Tống Ngọc Thư: "..."