Cô ấy thật sự là điên rồi mới đề nghị mua đất cho Thẩm Mỹ Vân, đây không phải lấy bánh bao thịt ném chó, có đi không có về sao?
"Thẩm Mỹ Vân, cậu có biết em ở Bắc Kinh có bao nhiêu nhà không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Bao nhiêu?"
Chính cô cũng không để ý.
"Đến đây, chị đếm cho em, hai phòng nhỏ của đại tạp viện hẻm Ngọc Kiều, các em bây giờ ở một căn nhà bên trong trường trung học Thanh Đại, còn có cả hai tầng lầu quán ăn nhà họ Lỗ đều là của em. Bên lò mổ theo chị được biết, mặc dù đang thuê, nhưng chị nghe em nói với chủ nhà về sau muốn mua lại. Em tự đếm xem, ở Bắc Kinh em có bao nhiêu đất và nhà rồi?"
Cô còn mua làm gì?
Dừng ở đây thôi không được sao?
Thẩm Mỹ Vân: "Chị không hiểu, vẫn không đủ. Em còn chưa mua tứ hợp viện."
Cô có chấp niệm đối với tứ hợp viện, nhưng là lúc trước bận rộn quên mất, Tống Ngọc Thư nhắc nhở cô như vậy, ngược lại làm cho cô nhớ tới.
Đặt một mục tiêu nhỏ trước đi.
Mua một tòa tứ hợp viện bên ngoài Cố Cung.
Tống Ngọc Thư: "..."
"Chị dâu, chị giúp em lưu ý một chút, chú ý tứ hợp viện bên ngoài Cố Cung, nếu có người bán, đến lúc đó chị báo cho em một tiếng, em về mua."
Tống Ngọc Thư: "..."
Ánh mắt cô ấy nhìn Thẩm Mỹ Vân, giống như nhìn người điên.
"Loại nhà này không dễ mua đâu."
Là nhà tổ, trừ phi gặp phải nhà nào có phá gia chi tử, bán nhà cũ trong nhà đi.
Người bình thường không thể bán được.
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng không vội, từ từ chờ, có cái thích hợp thì mua. Có bao nhiêu, em mua bấy nhiêu."
Tống Ngọc Thư: "..."
Thật điên rồi, Thẩm Mỹ Vân thật sự điên rồi.
Thẩm Mỹ Vân điên cuồng nhắc tới chính sự: "Em ở chợ Tây Đan và chợ Đông Phong, lại mở hai cửa hàng thịt heo, đến lúc đó tính sổ lập tức trông cậy vào chị. Chị dâu, xin chị đó."
Thẩm Mỹ Vân không có cách nào phân thân, hiện giờ làm ăn càng làm càng lớn, cô không có khả năng ôm tất cả mọi chuyện đều ở trên người mình.
Tống Ngọc Thư: "Được rồi."
Thấy cô ấy đáp ứng.
Thẩm Mỹ Vân cũng thức thời bù đắp: "Mùa đông ở Bắc Kinh trời lạnh, trẻ con dễ bị bệnh, có muốn cùng em đi Dương Thành sinh sống mấy tháng không?"
Tống Ngọc Thư thật đúng là có chút động tâm.
Thẩm Mỹ Vân tiếp tục du thuyết: "Mẹ em và ba mẹ chồng em, lần này cùng đi với em, bên kia hiện tại ấm áp muốn chết, còn đang mặc áo ngắn tay, nếu chiu đi, em sẽ đặt vé máy bay cho chị."
Tống Ngọc Thư cực kỳ động tâm.
Dẫn Tiểu Điềm Điềm đi xem biển? Cô ấy lớn như vậy, còn chưa thấy biển bao giờ.
Tinh chuẩn đắn đo thật lâu, Tống Ngọc Thư quả quyết đáp ứng: "Chị và em cùng đi, nhưng em phải chờ chị một chút, chuẩn bị cho trẻ con có chút nhiều."
Thẩm Mỹ Vân: "Không vội, hai ngày sau em mới rời đi, mấy ngày nay định ở nhà mẹ em làm sâu gạo."
Tận hưởng một vài ngày.
Tống Ngọc Thư nhìn cô, thầm nghĩ, Thẩm Mỹ Vân đây mới là sống như thần tiên.
*
Vào ngày tám tháng mười một, Thẩm Mỹ Vân về cơ bản đã dàn xếp ổn thỏa mọi thứ, dự định đưa tất cả những người già và trẻ em cực lực về phía nam.
Trước khi đi, còn hỏi Miên Miên: "Con xác định không đi cùng cả nhà sao?"
Thẩm Miên Miên lắc đầu: "Mẹ, con định thừa dịp nghỉ đông ở thư viện bổ sung một ít tri thức thiếu, để cuối năm con đi qua đi, con đoán chừng có thể sẽ muộn hơn mọi người hai mươi ngày."
Thấy con gái thật sự không rảnh, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới thôi.
"Vậy mẹ cùng bà ngoại con ở Dương Thành chờ con."
Thẩm Miên Miên gật đầu, chờ Thẩm Mỹ Vân bọn họ rời đi.
Ôn Hướng Phác đi tới: "Em nói xem, nếu dì Thẩm biết..."
Anh ấy còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Miên Miên che miệng: "Còn nói, nếu không phải anh nhất định phải làm thí nghiệm này, em sẽ phải nói dối mẹ sao?"
Cô bé tức giận giậm chân: "Anh Hướng Phác, anh tốt nhất bảo đảm thí nghiệm lần này một lần thành công. Nếu không, em chắc chắn..."