Cô ấy vừa hỏi, Quách Khắc Kiệm đỏ mặt, mọi người cũng cười vang theo, mang theo vài phần thiện ý trêu ghẹo.
"Đương nhiên có thể."
Thẩm Mỹ Vân: "Dù sao hai cháu một phòng, hai cháu cũng tự chọn."
Hậu Thiên Lượng: "Cháu cùng Nghiêm Hoa một phòng." Nếu Quách Khắc Kiệm có người chọn, Cậu ta lập tức chọn Nghiêm Hoa là được rồi, cùng sinh viên tài cao ở một phòng, tương lai cậu ta cũng sẽ trở nên thông minh.
"Vậy thì tôi sẽ ở với Tuyết Mai."
Hồ Hạ Lan cười híp mắt nói.
Trương Tuyết Mai tất nhiên không từ chối, hai người quen biết sớm, hơn nữa lại đều là kế toán cùng học một thầy, ngay cả công việc cũng có thể nói đến cùng chủ đề.
Bọn họ tự mình ghép lại, chỉ riêng nhân viên đã ở chừng mười gian phòng, hạnh phúc của mọi người trong nháy mắt cảm thấy bùng nổ.
Thẩm Mỹ Vân cười cười, gọi Cao Dung cùng Tống Ngọc Thư tới: "Hai người các cô cũng chọn một gian phòng, lập tức tặng cho các cô
Cô định sang tên cho bọn họ.
Tống Ngọc Thư kinh ngạc: "Em làm thật sao?" Trước đó khi đường Nam Sơn còn chưa xây xong, Thẩm Mỹ Vân lập tức đề cập qua nói tương lai cho cô ấy một căn phòng.
Cô ấy còn tưởng Thẩm Mỹ Vân nói đùa.
Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên, em có thể lấy loại chuyện này gạt chị? Còn Cao Dung, cô cũng vậy, hai người tự chọn đi."
Cao Dung ngược lại là không khách sáo, cô ấy biết Thẩm Mỹ Vân, đường Nam Sơn bên này tổng cộng hơn mười toà đơn nguyên, mỗi một toà đơn nguyên có sáu tầng, trong đó, một tầng hai căn hộ, có là một tầng bốn căn hộ, phòng ở nơi này đều có hơn mấy trăm căn đến hơn một ngàn căn.
Trong tay Thẩm Mỹ Vân đương nhiên là không thiếu phòng ở, cô ấy nhận phòng ở của Thẩm Mỹ Vân, về sau ở phương diện khác bổ sung cho cô là được rồi.
Cao Dung nhìn một vòng, hỏi cô: "Cô ở đơn vị nào?"
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi ở gần khách sạn và cửa hàng một chút, tiện xuống lầu ăn cơm mua đồ, nhưng cũng có khuyết điểm là ồn ào một chút."
"Vậy tôi cũng ở một căn hộ gần đó."
Cao Dung quyết đoán quyết định, ở phương diện mua nhà xem nhà, Thẩm Mỹ Vân hiển nhiên chuyên nghiệp hơn cô ấy.
"Tôi ở tầng ba, còn cô?"
"Vậy tôi còn ở lầu bốn." Cao Dung rất chấp niệm với số bốn.
Tống Ngọc Thư suy nghĩ một chút: "Vậy chị ở đối diện em, chị cũng ở lầu ba."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, đi đến quầy lễ tân lấy hai xâu chìa khóa, đưa cho bọn họ: "Đi thôi, qua xem phòng mới của hai người."
"Cô ở một căn bên này, trên cơ bản đều là hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích khoảng bảy mươi mét vuông, không tính là rộng rãi, chỉ có thể nói một người ở sẽ rất thuận tiện."
"Không sai, sau này tôi quét dọn vệ sinh cũng không lo nữa." Cao Dung xem xong hai gian phòng không nhịn được cảm thán một câu.
Căn hộ cô ấy ở Dương Thành kia, ước chừng hai trăm hai mươi mét vuông, rộng rãi là thật sự rộng rãi, quét dọn vệ sinh mệt mỏi cũng thật sự mệt mỏi.
"Tôi cũng cảm thấy nơi này tốt, thích hợp ở một mình, rất yên tĩnh."
Tống Ngọc Thư cũng nói một câu, cô ấy nhìn trong ngoài hai lần, nhịn không được nói: "Mỹ Vân, chị lại dính hào quang của em."
Tiền nợ lúc trước còn chưa trả hết, Mỹ Vân lại đưa nhà cho cô.
Thẩm Mỹ Vân nở nụ cười: "Chị còn sợ nhận không sao? Dưới tay em lại mở thêm ba quán, càng miễn bàn còn có bốn quán ăn vặt, chị dâu, tương lai có chị bận rộn."
Ngôi nhà cũng có cái giá của nó.
Tống Ngọc Thư đương nhiên là biết: "Nhưng ăn khế trả vàng."
Tính cách cô ấy rất thẳng thắn.
Thẩm Mỹ Vân không muốn nói chuyện với cô ấy: "Chị giúp em tính toán quán ăn nhà họ Lỗ, lẩu Bắc Kinh truyền thống, cùng với ba cửa hàng Y Gia phí tổn bao nhiêu, em muốn bỏ tiền vào bên trong."
Hiện tại tiền kiếm được từ tay cô, trên cơ bản đều phân tán ra ngoài, không phải đầu tư, thì là trên đường đầu tư.
Tống Ngọc Thư: "Không thành vấn đề."