Tham mưu Chu bắt đầu ở bên ngoài bắt đầu vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp: "Quý Trường Tranh, tôi hỏi cậu, cậu có muốn khi đi cưới vợ, được cài hoa đỏ, lái xe Jeep, đón cô dâu từ nhà về quân đội của chúng ta không?"
"Tôi chỉ hỏi cậu có muốn hay không?"
Lời này vừa hỏi ra, Quý Trường Tranh lập tức có thể hình dung ra cảnh tượng đó, không chỉ muốn, mà là rất muốn.
Thậm chí là vô cùng muốn.
Cứ nghĩ đến cảnh mình lái xe Jeep đi đón Mỹ Vân, anh đã không nhịn được mà toàn thân sôi sục, đàn ông mà.
Vào thời điểm huy hoàng nhất, tất nhiên phải có sự sắp xếp tốt nhất!
Mỹ Vân nhà anh càng xứng đáng.
Quý Trường Tranh nhất thời kích động, may mà kích động thì kích động, anh vẫn còn một chút lý trí cuối cùng: "Hũ sốt thịt băm này, không chỉ có phần của tôi, mà còn có phần của đoàn trưởng Trần nữa."
"Chúng tôi sẽ giải quyết với đoàn trưởng Trần."
"Chỉ muốn hỏi cậu, đồng ý hay không?"
Lời đã nói đến mức này rồi.
Nếu Quý Trường Tranh không đồng ý, vậy chính là không thức thời, thế là anh xác nhận lại một lần nữa: "Cho tôi mượn xe Jeep, các cậu ai cho mượn?"
Đây chính là muốn mượn từ trong tay sư đoàn trưởng Trương đó.
Lời này vừa nói ra, bên ngoài trầm mặc trong phút chốc.
Cuối cùng, tham mưu Chu nói: "Tôi, sĩ quan hậu cần, còn có đoàn trưởng Tần, ba người chúng tôi mở miệng, chắc hẳn chút mặt mũi này lãnh đạo cũ vẫn sẽ cho."
"Quý Trường Tranh cái này cậu không cần lo, dù sao ngày cậu kết hôn, nhất định mang xe Jeep tới cho cậu là được rồi."
Đây mới là chính sự.
Quý Trường Tranh: "Thành giao."
Anh mở cửa, đem một hũ sốt thịt băm ra ngoài, lúc này sĩ quan hậu cần mặt mày rạng rỡ: "Thức ăn tối nay đã có sẵn rồi."
"Tôi vẫn muốn nhìn xem, người yêu của Quý Trường Tranh cậu làm món sốt thịt này, thật sự ăn ngon như vậy sao?"
Nói thật, sĩ quan hậu cần cũng buồn bực, anh ấy còn chưa nếm thử qua, nhưng đây là thứ đầu tiên phải huy động mọi người tới giành giật như vậy.
Quý Trường Tranh liếc xéo anh ấy: "Bây giờ hối hận cũng kịp, lui đi, xe Jeep tôi tự nghĩ biện pháp."
Cũng không phải là chưa nghĩ tới.
Lời này vừa nói ra, đến phiên sĩ quan hậu cần cảnh giác ôm cái hũ lui về phía sau một bước: "Cái này cậu cũng đừng nghĩ, một khi giao dịch thành công, tuyệt đối không có biện pháp hối hận, càng không có lí do để trả lại cho cậu."
Nói xong, anh ấy nhìn đối phương ý vị thâm trường nói: "Trường Tranh à, cậu đây là bỏ gia đình nhỏ vì mọi người."
Quý Trường Tranh thiếu chút nữa bật cười, đúng là một đám người không biết xấu hổ.
Trần Viễn tới đúng lúc này, trên người còn rớt mất một nút áo, trước ngực còn có một dấu chân, có thể tưởng tượng được, trước đó đã xảy ra hỗn loạn thế nào.
Thậm chí, ngay cả tóc cũng bị nhổ mất mấy sợi.
Ai nói đàn ông đánh nhau không nhổ tóc?
Đấy là không thể nào.
Anh ấy vừa đến, hiện trường nhất thời yên tĩnh không ít: "Đoàn trưởng Trần, sao anh lại tới đây?"
Khá lắm, phòng nước công cộng bên ngoài ký túc xá này, thật sự là lắm ồn ào mà.
Đoàn trưởng Trần sửa sang lại cổ áo, ánh mắt chợt dừng lại trên cái hũ mà sĩ quan hậu cần ôm.
Nếu như anh ấy nhớ không lầm, đây là hũ của nhà bọn họ!
Lúc đó cái hũ này cũng là do anh ấy đến công ty cung cấp mua, sau khi mua về dùng làm thịt băm cho Mỹ Vân.
Thế là, đoàn trưởng Trần lên tiếng: "Cái hũ nhà tôi?"
"Sao lại ở trong tay anh?"
Ngay khi mở miệng đã có cảm giác kia, nhất là đôi mắt còn cực kỳ sắc bén.
Thực ra, đây không phải là một câu hỏi, từ lúc anh ấy bị cố ý ngăn cản ở nhà ăn, anh ấy đã biết bên trong có vấn đề.
Có suy đoán, chẳng qua là Quý Trường Tranh đến, hơn nữa còn cầm theo đồ tốt, nếu không đám người này cũng không điên cuồng như vậy.
Quả nhiên là như vậy, anh ấy tránh khỏi sự trói buộc của đám người nấu ăn ở nhà ăn kia, vừa đến ký túc xá, đã thấy một màn như vậy.
Anh ấy vừa hỏi.