Sĩ quan hậu cần nhìn thấy bộ dáng thê thảm của đoàn trưởng Trần, không nhịn được cười: "Đoàn trưởng Trần à, cậu tới chậm rồi."
Anh ấy còn vỗ vỗ cái hũ trong ngực, nụ cười kia, nhìn rất giống một nhân vật phản diện lớn.
"Quý Trường Tranh, đã đồng ý đưa cái hũ cho chúng tôi rồi."
Đây là kẻ cố ý gây tai hoạ.
Quả nhiên, anh ấy vừa nói lời này, đoàn trưởng Trần đằng đằng sát khí nhìn về phía Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh sờ sờ mũi, thản nhiên nói: "Hai tay không thể đánh lại bốn cánh tay, anh tới quá muộn."
Sau đó, anh chuyển đề tài: "Hơn nữa, đều do bọn họ cho quá nhiều."
Dùng xe Jeep của bộ đội đi đón dâu, nói thật, là đàn ông thì đều không thể từ chối.
Huống chi, Quý Trường Tranh còn là chú rể, đây quả thực là buồn ngủ còn đưa gối tới, cái gối này Quý Trường Tranh không thể bỏ qua!
Đoàn trưởng Trần nghe vậy, hơi hơi nhíu mày: "Bọn họ cho cái gì?"
Quý Trường Tranh: "Xe Jeep đón dâu."
Lần này, sắc mặt đoàn trưởng Trần dường như không còn tệ như vậy, chẳng qua là anh ấy còn đen hơn nhiều so với Quý Trường Tranh.
"Nếu tôi nhớ không lầm, nhà tư lệnh cũng có một chiếc xe Jeep."
Cái này...
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Anh ấy vừa mở đầu thế này, mọi người đã biết anh ấy muốn nói cái gì.
"Đoàn trưởng Trần, cậu nên dừng lại cho tôi."
Đoàn trưởng Trần không ngừng cố gắng: "Nếu như tôi nhớ không lầm, bên trong hũ thịt băm này có phần của tôi, phải không?"
Câu này chính là hỏi Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh và đoàn trưởng Trần trao đổi một ánh mắt, trong nháy mắt đã hiểu, anh lập tức nói: "Đúng, trước khi tôi đi Mỹ Vân đã dặn dò, anh một nửa em một nửa."
Có đường!
Đoàn trưởng Trần: "Về việc kết hôn, một hơn hai, chuyện tốt đi đôi, có phải hay không?"
Cái này làm cho mọi người trả lời thế nào?
Tất cả mọi người đều không muốn trả lời.
Đoàn trưởng Trần cũng không giận: "Một nửa sốt thịt băm của tôi cũng cho các anh, nhưng phải lấy được xe Jeep của tư lệnh."
Lời này vừa nói, tham mưu Chu thiếu chút bật cười vì tức giận: "Trần Viễn, sao cậu không nói làm thế nào để mượn khẩu đại pháo bên cạnh tới, cho Quý Trường Tranh dùng rước dâu?"
Đoàn trưởng Trần suy tư: "Cũng không phải không được."
Tham mưu Chu: "..."
Người này thật không biết xấu hổ.
Loại yêu cầu này cũng dám nói.
"Có thể mượn một chiếc xe Jeep từ bộ đội đi ra ngoài là đã vi phạm quy định rồi, cậu còn muốn hai chiếc, đây là nằm mơ."
Đoàn trưởng Trần cười lạnh: "Vậy các người cướp đồ của người nhà, đó mới là nằm mơ."
Điều này không phù hợp với quy tắc đạo đức.
Nói xong, anh ấy đưa tay ra: "Đưa đây."
"Cái gì?"
"Đưa thịt băm đây."
"Quý Trường Tranh đồng ý rồi, nhưng tôi còn chưa đồng ý đâu."
Lời này vừa nói, sĩ quan hậu cần cũng nóng nảy: "Quý Trường Tranh, cậu có quản hay không?"
Quý Trường Tranh buông tay, giống như một tên vô lại: "Quản không được quản không được, tôi quản trời quản đất, còn có thể quản được, sốt thịt băm của anh vợ tôi? Đây không phải chuyện đùa sao?"
Ồ, tiếng anh vợ này cũng đã gọi ra rồi, cho thấy anh và đoàn trưởng Trần mới là người một nhà.
Lúc này, mọi người trợn tròn mắt.
"Còn có thể nói chuyện không?" Tham mưu Chu hỏi.
Trần Viễn: "Xe Jeep nhà tư lệnh, có mượn hay không?"
Quý Trường Tranh tranh thủ được cho Mỹ Vân một chiếc xe Jeep đón dâu, người làm anh như anh ấy nếu không tranh thủ lấy được, vậy cũng thật mất mặt?
Tham mưu Chu giương mắt nhìn anh ấy, Trần Viễn bất động như núi, hiển nhiên là không muốn nói chuyện.
Cuối cùng, tham mưu Chu bại trận: "Coi như cậu tàn nhẫn."
"Mượn, tôi đi mượn!"
Ồ, Trần Viễn thích nghe những lời này, vì thế anh ấy nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai tham mưu Chu: "Tôi đi tới chỗ anh Chu mặt mũi của anh ấy lớn nhất."
Công việc thường ngày của tham mưu Chu, là giao tiếp với các lãnh đạo nhiều nhất, nếu anh ấy mở miệng, tư lệnh cũng không tiện từ chối.
Tham mưu Chu không phải là không muốn mở miệng sao?
Quả thực là nhân tình này hơi lớn một chút.