Về phần vợ thằng ba, tôi không nói. Những đứa con dâu này tôi không thiếu một ai. Chứ nói gì, nhiều năm như vậy bọn chúng đều ở nhà, tôi giúp đỡ bọn chúng chăm sóc con cái, chỉ một điểm này, cho vợ thằng út thêm một chút thì làm sao?"
"Con bé tới sau, tôi không nên cho sao?"
Phải.
Ông Quý mới nói một câu, bà Quý nói liên tiếp một chuỗi dài, oán hận nhiều như vậy, làm cho ông Quý có chút không thể chống đỡ.
Ông ấy lập tức nói: "Được rồi, bà cô làm tốt rồi, chúng ta không nhắc tới chuyện quá khứ nữa."
"Nhắc tới chuyện này, nhà chúng ta cũng không tốt."
Nhắc tới những thứ kia, vào thời điểm quá khứ là chuyện tốt, tại hôm nay lại là tai họa, nếu năm đó ông ấy không phản ứng nhanh, đã sớm đem những thứ này đi xử lý.
Nhà bọn họ cũng sẽ không an ổn đến bây giờ.
Nói cho cùng, vận mệnh cũng là một loại thực lực.
Nhắc tới chuyện này, bà Quý lại tức giận: "Nếu không phải ông không chịu thua kém, không cho tôi sinh một đứa con gái, tôi có cần phải đem nhưng thứ này cho con dâu từng cái một hay không?"
Bà ất vốn muốn để hết cho con gái.
Kết quả, lão già chết tiệt này không chịu thua kém, cả đời sinh bốn đứa con, bốn người đều là con trai, về sau con trai tiếp tục sinh.
Kết quả, hận không thể có năm sáu bảy tám đứa cháu.
Quả thật là đủ rồi.
"Quý Trung Sơn, tôi để ở chỗ này, Tô Bội Cầm đời này không có con gái, mấy đứa con dâu này đều là con gái của tôi, nếu tương lai đứa nào có thể sinh cháu gái cho tôi, tài sản để dành cả đời của Tô Bội Cầm tôi, đều cho mấy đứa nó."
Lời này vừa nói.
Mấy đứa con dâu vốn đang vểnh tai nghe lén, trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, vội vàng lôi kéo người đàn ông nhà mình.
"Có nghe không, anh có nghe mẹ nói không? Ai sinh con gái, tài sản của mẹ sẽ thuộc về người đó."
Mấy người đàn ông nhà họ Quý, không một ai dám lên tiếng.
Bởi vì, không sinh ra được - -
Thế cho nên, ở trước mặt vợ cũng không ngóc đầu lên được, ở bên ngoài bọn họ uy phong cỡ nào, ở nhà ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
Vừa nhìn thấy vậy, con dâu cả nhà họ Quý đã làm khó dễ trước: "Em cần anh làm gì, ngay cả một đứa con gái cũng không sinh ra được."
Anh cả Quý không dám lên tiếng: "Đó là lỗi của anh sao? Ba anh còn không sinh ra được."
Vừa nói đến đây, con dâu cả nhà họ Quý càng tức giận hơn được không?
"Mệnh của tôi thật khổ, ngay cả con gái cũng không có."
Cô ấy coi như có thể hiểu được nỗi khổ của mẹ chồng.
Không có con gái làm chỗ dựa, không có áo bông tri kỷ nhỏ, cuộc sống sau này trôi qua thế nào đây.
Loại chuyện này, đồng thời trình diễn ở nhà anh hai Quý và anh ba Quý.
Nửa giờ sau.
Mấy người đàn ông nhà họ Quý, đồng thời ỉu xìu đi ra từ trong phòng, liếc mắt nhìn nhau.
Đồng loạt thở dài.
"Các cậu lại bị ghét bỏ à?"
Anh hai và anh ba Quý không nói chuyện.
"Cái này cũng không thể trách chúng ta được mà? Cái này có trách cũng phải trách ba, gien ba không tốt, không sinh được con gái, làm sao có thể trách chúng ta?"
Ngay cả bọn họ cũng bị vợ ghét bỏ.
Ông Quý: "..."
"Sớm cút đi cho ba, chính bản thân không tốt, cái này còn có thể trách ba sao?"
Ông ấy thật sự là con rùa sống.
Mấy người con trai nhà họ Quý cũng không lên tiếng, anh cả Quý suy nghĩ một chút: "Đời này con không thể sinh được con gái."
"Phải dựa vào các con."
Anh ấy cũng không còn trẻ nữa, năm nay đã bốn mươi, con trai lớn cũng sắp cưới vợ.
Anh ấy còn sinh cái rắm ấy, anh ấy cũng không muốn sinh ra đứa bé khi đã hơn bốn mươi tuổi, đến lúc bị người ta chê cười đó giống như ba của anh ấy vậy.
Dù bị mẹ anh mắng và không cho vào nhà một tháng.
Quá thê thảm rồi.
Thật sự là quá thê thảm.