Anh cả Quý vừa nói, anh hai Quý cũng lắc đầu: "Em có ba đứa bé là đủ rồi."
Anh ba Quý: "Em cũng không muốn sinh."
"Thật nhàm chán."
Sinh ra thằng nhóc thúi, sau khi tan việc, còn cầm kiếm gỗ chỉ vào đầu anh ấy: "Nộp súng thì không giết."
"Ba có chết hay không? Không chết con bổ thêm một đao."
Anh ấy thật sự sống đủ rồi, ở kiếp sau chỉ sinh một đứa con trai, anh ấy sợ chết quá nhanh.
Mắt thấy ba đứa con trai này đều bỏ mặc.
Từ già đến trẻ, cha con bốn người đồng loạt liếc mắt nhìn nhau: "Trách nhiệm sinh con gái giao cho Quý Tranh."
Bọn họ thật sự không làm được.
Quý Trường Tranh không ngờ, anh còn chưa cưới vợ, cả nhà đều đã nghĩ tới con gái của anh.
Nếu anh biết, tất nhiên sẽ mắng một câu.
Muốn ăn rắm à.
Con gái là là con gái của một mình anh, những người này còn muốn cướp?
Nằm mơ ư?
*
Sau khi Quý Trường Tranh cúp điện thoại, cũng quên ông Quý lên chín tầng mây, anh kết hôn là chuyện của anh, không liên quan đến ông già.
Ngay từ đầu, anh đã không có ý định chào hỏi bên kia.
À, nhiều nhất là ngày kết hôn, mời bên đó uống rượu mừng là được.
Đương nhiên, ba con mà đến mức này, sợ là cả nước cũng không tìm ra chuyện kì quặc như vậy.
Sau khi Quý Trường Tranh cúp điện thoại, thì đi huấn luyện, buổi chiều huấn luyện bắt đầu bằng mười km chạy việt dã, sau đó là huấn luyện cách chiến đấu cận chiến.
Trên sân thao luyện, từng chiến sĩ đổ mồ hôi như mưa, rõ ràng là thời tiết mới năm sáu độ, nhưng tất cả mọi người chỉ mặc một cái áo ngắn tay mỏng.
Ở đây nóng một cách khác thường.
Sau một trận huấn luyện, mắt thấy đã đến giờ ăn cơm, tới giờ giải tán.
Bọn đầu lĩnh ở phía trên nói một tiếng giải tán, người phía dưới lao thẳng về phía nhà ăn giống như bị điên.
Nói thật, ăn cơm không tích cực, là suy nghĩ có vấn đề.
Phải biết rằng, bọn họ cũng nghe nói, bữa cơm ngày hôm nay, là sĩ quan hậu cần cướp được thịt băm từ trong nhà tiểu đoàn trưởng Quý mang tới.
Điều này cũng có nghĩa là, hôm nay được ăn bánh ngô chấm với thịt băm.
Thật là thèm ăn quá.
Họ cũng đã rất lâu rồi chưa được nếm mùi thịt đó?
Mắt thấy mọi người cầm hộp cơm, cầm bát, cầm chậu tráng men, giống như phát điên xông vào nhà ăn.
Nhóm người Quý Trường Tranh đều nhìn tới sững sờ.
Trần Viễn bên cạnh thúc giục: "Còn ngây ngốc ra làm gì, không mau đi cướp đi?"
"Tới trễ, đừng nói thịt băm, ngay cả nước canh cũng không có."
Đúng là tên giảo hoạt, đối với khía cạnh này hiểu rất rõ.
Lời này vừa nói xong, nhóm người Quý Trường Tranh cũng không còn mơ hồ, trực tiếp lao tới hướng nhà ăn, bởi vì nói hôm nay nhà ăn có sốt thịt băm, cái này cũng là nguyên nhân mang đến không ít người nhà của bọn họ, đều mang tiền và vé tới mua cơm.
Không có anh, nhà ăn đã lâu không có thịt.
Lần trước ăn thịt, cũng là lúc mừng lễ năm mới, kéo dài liên tục ba ngày, thật đúng là quá thoả mãn.
Hôm nay, mắt thấy sắp đến tháng ba rồi, nhà ăn bộ đội bên này đã lâu không ăn mặn.
Đến mức thế này, nói là sốt thịt băm, hơn nữa bên trong sốt thịt băm còn có thịt, lại rất nhiều, đã lôi cuốn cả người nhà bọn họ tới.
Điều này cũng dẫn đến, trong nhà ăn này thật sự quá đông đúc.
Sĩ quan hậu cần nhìn đến nhức đầu: "Không phải tôi nói, tôi chỉ cướp hai mươi cân sốt thịt băm từ chỗ Quý Trường Tranh, đây là vẫn tính cả cân nặng hũ đựng, nhiều người đến như vậy, làm sao đủ chia đây?"
Mỗi người một cái bánh ngô, chấm một cái cũng không còn.
Tham mưu Chu cũng không ngờ tới, nhiều người như vậy, anh ta vỗ vào miệng: "Trách tôi lớn tiếng, trở về nói chuyện với nhà tôi."
Người nha anh ta, lại là một cái loa lớn, anh ta vừa nói, lập tức truyền đi khắp nhà, kỳ thật không chỉ mình anh ta trở về nói, ngay cả đoàn trưởng Trần bọn họ cũng không thua gì.