"Ai mà thèm rảnh rỗi, bỏ ra mấy trăm đồng mua cái một thứ đồ vô bổ như này?"
Xã viên xung quanh cô một câu tôi một câu.
Hồ Thanh Mai nhịn không được giải thích: "Đó là các người không hiểu, ở những nơi lớn như Bắc Kinh Thượng Hải, loại đồng hồ này rất được người ta ưa chuộng, bởi vì là mẫu đồng hồ của Thượng Hải, hơn nữa còn là một loại đồng hồ thạch anh, nghe nói một cái có thể đeo cả đời không hỏng."
"Vậy cũng không cần đến hai trăm mấy đồng."
Xã viên phủ nhận.
"Thôi, tôi không nói với các người nữa, có nói mấy các người cũng không hiểu." Hồ Thanh Mai tiến lên một bước, hướng về phía Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Mỹ Vân, cô có thể đưa chiếc đồng hồ này cho tôi xem không?"
Thậm chí còn không gọi thanh niên trí thức Thẩm nữa, trực tiếp thân thiết gọi Mỹ Vân.
Đây là muốn thấy sang bắt quàng làm họ.
Này——
Cô ấy vừa mới mở miệng, đã bị Kiều Lệ Hoa chuẩn bị rời đi kéo lại: "Hồ Thanh Mai, như vậy không tốt, cái đồng hồ đó là của Mỹ Vân, người ta còn chưa chạm tay, cô mượn như vậy là thế nào?"
Giọng điệu mơ hồ có chút tức giận.
Điều này khiến Hồ Thanh Mai vô thức rụt cổ lại, cô ấy thừa nhận là có chút sợ Kiều Lệ Hoa.
Rốt cuộc, Kiều Lệ Hoa khi đó tiếp quản công việc của Hầu Đông Lai, quản lý điểm thanh niên trí thức cũng thực sự rất tốt.
Cô ấy vô thức lùi lại một bước.
Thẩm Mỹ Vân cười cười, hướng về phía Kiều Lệ Hoa với ánh mắt biết ơn, trong tình huống như vậy, cô thực sự không không biết nên từ chối Hồ Thanh Mai như nào cho phải.
Không phải cô không có dũng khí, cũng không phải cô không mở miệng được.
Mà là trong những ngày tốt đẹp như vậy, cô và Quý Trường Tranh đều thích những chuyện cát tường, không thích từ chối người ta làm mất hoà khí.
Lời nói của Kiều Lệ Hoa, giúp Thẩm Mỹ Vân giải quyết được không ít phiền phức, đến mức, cô thậm chí còn định ngăn cản Quý Trường Tranh mở miệng.
Quý Trường Tranh liếc nhìn Hồ Thanh Mai, trong lòng nghĩ, đâu ra tên ngốc này, cản trở việc anh tặng cho vợ đồ đính hôn.
Vợ anh còn chưa đeo, đối phương đã muốn mượn, điều này thực sự khiến người ta một lời khó nói hết mà.
Quý Trường Tranh cũng không ngốc, anh trực tiếp đeo đồng hồ vào tay Thẩm Mỹ Vân.
Đôi tay của Thẩm Mỹ Vân, giống như ngọc dương chi thượng hạng, mịn màng lại trắng nõn, hơn nữa cổ tay của cô cũng rất đẹp, không phải loại đặc biệt gầy.
Mà là mang theo một chút mềm mềm thịt thịt, chỉ nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ thị giác.
Quý Trường Tranh cũng vậy, anh đeo đồng hồ cho Thẩm Mỹ Vân, vô tình chạm vào làn da mịn màng của đối phương, tay lập tức khựng lại, tim bắt đầu đập thình thịch.
Thình thịch。
Còn phải làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc Quý Trường Tranh cúi người đeo đồng hồ cho cô, Thẩm Mỹ Vân nhịn không được nói bên tai anh: "Quý Trường Tranh, tim anh đập nhanh quá."
Giống như tiếng trống, dù giữa hai người có khoảng cách, cô đều nghe thấy.
Tay Quý Trường Tranh khựng lại, lập tức có chút không tự nhiên: "Anh có chút khẩn trương."
Từ sáng sớm, không đúng, hẳn là từ tối hôm qua, lòng bàn tay anh luôn ướt đẫm mồ hôi.
Rõ ràng mới tháng ba, đương nhiên nhiệt độ cũng không cao.
Rõ ràng, thời gian anh ở chiến trường cầm súng, cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Nói cho cùng, vẫn là vì quá để ý, sợ mình làm không tốt, sợ Mỹ Vân không vui, nghĩ càng nhiều, sợ càng nhiều, cũng càng dễ lo được lo mất.
Thẩm Mỹ Vân giơ tay, vỗ nhẹ mu bàn tay anh, hỏi: "Bây giờ thế nào?"
Quý Trường Tranh: "Càng khẩn trương hơn."
Thẩm Mỹ Vân nhịn không được bật cười, cô cảm thấy Quý Trường Tranh như vậy thật đáng yêu.
Rõ ràng là khuôn mặt anh tuấn phi phàm, nhưng lại vì quá căng thẳng mà căng cứng như một đứa trẻ.
Cô dứt khoát chuyển chủ đề: "Còn gì nữa?"
"Ồ ồ, còn có máy may."
Lúc này, Quý Trường Tranh lập tức bị chuyển hướng sự chú ý: "Mỹ Vân, em biết sử dụng máy may không?"