Quý Trường Tranh kén ăn, trong điều kiện cho phép, anh sẽ không để miệng mình chịu thiệt.
Anh vừa làm những người đồng đội bên cạnh cũng làm theo.
"Còn có lạc nữa, có muốn lạc không?"
"Chú còn hai viên kẹo trái cây."
"Chú có bánh quy."
Nhìn thấy từng người chú bưng đồ ăn ngon đến trước mặt mình.
Miên Miên nhìn đến ngây người, cô bé nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cháu hạnh phúc quá."
Câu nói này thốt ra.
Trái tim những người xung quanh lại nhói lên.
Khi tàu hỏa đến ga tàu Bắc Kinh thì cũng đã đến chiều.
Những người đồng đội của Quý Trường Tranh đã lần lượt rời đi, chỉ còn lại anh vẫn không yên tâm ở lại chăm sóc Miên Miên.
"Miên Miên, cháu chắc chắn là mẹ cháu ở ga tàu thủ đô chứ?"
Miên Miên gật đầu, cắn môi nhỏ giọng nói: "Vâng ạ, mẹ bảo cháu đợi mẹ ở ga tàu thủ đô."
Chờ đợi này, là từ chiều chờ đến khi trời tối mịt.
Quý Trường Tranh bên kia đã không chờ được nữa.
Anh không ngừng đi lại, rõ ràng là đang sốt ruột.
Miên Miên đều nhìn thấy trong mắt, cô bé mím môi, mềm mại nói: "Chú cảnh sát, nếu chú có việc thì cứ đi trước đi, cứ để cháu ở đây là được, cháu ở đây đợi mẹ."
Sao có thể được chứ?
Quý Trường Tranh làm sao yên tâm được?
Thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, Quý Trường Tranh đã đưa ra một quyết định.
Anh bế Miên Miên đến phòng phát thanh trong ga tàu.
Theo lý mà nói, đây là nơi không cho người ngoài vào.
Nhưng Quý Trường Tranh có giấy tờ tùy thân, anh lấy giấy tờ tùy thân ra, gương mặt không còn vẻ lêu lổng như thường ngày, ngược lại mang theo vài phần lạnh lùng nghiêm nghị.
"Tôi là Quý Trường Tranh, doanh hai, đoàn ba, trung đoàn 688, tỉnh Tỉnh Hắc. Hiện đang làm nhiệm vụ trên tàu hỏa, gặp bọn buôn người bắt cóc trẻ em..."
"Bọn buôn người đã bị bắt, nhưng không có người nhận đứa trẻ."
"Hiện tại mượn phòng phát thanh của ga tàu một chút."
Nhân viên phát thanh của phòng phát thanh hoàn toàn bị thao tác này của anh làm cho ngây người.
Người này hình như là bộ đội đang phá án?
Ồ ồ phải phối hợp.
"Đồng chí cứ dùng thoải mái."
Cảm giác áp bức tràn đầy khiến nhân viên phát thanh hầu như không thể nảy sinh ý định phản kháng, gần như không suy nghĩ gì đã đồng ý.
Quý Trường Tranh gật đầu, trực tiếp cầm lấy micrô, giọng nói trầm thấp và khàn khàn truyền ra: "Đồng chí Thẩm Mỹ Vân xin chú ý, đồng chí Thẩm Mỹ Vân xin chú ý, con gái của đồng chí là Thẩm Miên Miên hiện đang ở phòng phát thanh, nghe thấy thì xin hãy đến nhận!"
Bên trong trạm xe lửa, Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn không ngờ rằng bản thân vừa xuống xe lửa đến bến xe Bắc Kinh, vậy mà lại nghe thấy tên mình ở trên loa phát thanh.
Hơn nữa còn là thông báo tìm người.