Thẩm Mỹ Vân sững sờ ngay tại chỗ, ước chừng ba giây mới phản ứng trở lại.
Con gái của cô Miên Miên đang ở trạm phát thanh mà!!!
Mẹ à.
Đây là nam Bồ Tát nào xuất hiện để phổ độ chúng sinh vậy???
Đến cứu cô ra khỏi dầu sôi lửa bỏng sao? Đây là khiến cô nghĩ gì được đó sao? Phải biết là cả dọc đường cô đã từng tưởng tượng ra xuống xe ra khỏi trạm xe lửa là có thể tìm thấy con gái.
Thẩm Mỹ Vân gần như kích động đến nước mắt lưng tròng, cô đi tìm nhân viên tàu, chuyện đầu tiên chính là hỏi hướng đi đến trạm phát thanh.
Sau khi biết được phương hướng.
Cô gần như là dùng tốc độ tám trăm mét, trực tiếp chạy thẳng về hướng trạm phát thanh.
*
Bên trong trạm phát thanh.
Quý Trường Tranh liên tiếp lặp lại ba lần, anh nói với nhân viên phát thanh ở bên cạnh: "Đồng chí, làm phiền cứ cách năm phút là lặp lại trên loa phát thanh một lần, cho đến khi đối phương đến nhận lại đứa trẻ mới thôi."
Suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn Miên Miên đang cuộn tròn lại một cái, vẻ mặt uy nghiêm trở nên dịu dàng hơn mấy phần: "Nếu như, tôi nói là nếu như, đứa bé này đến cuối cùng không có ai đến nhận lại, phiền cô đưa đến địa chỉ này."
Anh lấy từ trong túi áo ra một cây viết, viết xoạt xoạt lên đó một dòng chữ.
Chữ của anh rất đẹp, khỏe khoắn mạnh mẽ, khí khái lỗi lạc.
Phát thanh viên đó nhìn đến ngây ngốc, ngẩng đầu lên đối mặt với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Quý Trường Tranh, khí phách mà lại sáng sủa.
Trong lòng vô ấy nghĩ, chẳng lẽ người ưa nhìn như vậy, đến chữ viết cũng đẹp sao.
"Có thể hiểu không?"
Thấy phát thanh viên hồi lâu không trả lời, Quý Trường Tranh kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
"Hiểu rồi hiểu rồi hiểu rồi."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, ngồi xổm xuống nói với Miên Miên: "Ba cảnh sát phải ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, cháu cứ ở đây đợi mẹ, nếu như không đợi được."
"Có thấy ba cảnh sát đưa địa chỉ cho cô phát thanh viên không? Cháu cứ đến tìm địa chỉ đó tìm ba cảnh sát, có biết chưa?"
Miên Miên gật đầu cứ như con gà nhỏ đang mổ thóc, nhỏ giọng thì thầm: "Ba cảnh sát, chú phải đi rồi sao?"
Giọng điệu mang vẻ quyến luyến.
Quý Trường Tranh hơi sững lại, anh gật đầu, không nhịn được xoa xoa đầu Miên Miên, phần tóc đó có xúc cảm rất tuyệt.
Khiến người ta không dứt ra được.
Nhưng mà, có quyến luyến không rời thế nào thì cũng phải rời đi rồi.
Dù sao anh còn có nhiệm vụ bên người.
Quý Trường Tranh đứng dậy, không quay đầu lại, bóng lưng cao to rắn rỏi cứ như vậy sải bước rời khỏi trạm phát thanh.
Vừa ra khỏi cửa chính là hành lang dài ngoằn bên ngoài, anh vừa đi đến vị trí ngã rẽ.