Lúc này nhìn thấy người khác cầm máy ảnh mẫu mới nhất, có hơi không kiềm lòng được.
Miên Miên không đáp lại, cô bé nhìn qua Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân cũng không nói gì.
Ông chủ tiệm chụp ảnh nghĩ là điều kiện này hơi nhẹ, đối phương không coi trọng nên nói: "Tôi họ Từ, đã làm ngành này gần mười năm rồi, đảm bảo là có chút danh dự, với lại tiệm chúng tôi một lần chụp năm xu một người, rửa ảnh một tấm một xu, tôi miễn phí cho các anh năm xu tiền chụp ảnh, chỉ thu tiền rửa ảnh của các anh thôi được không?"
Đây là tăng thêm tiền cược rồi.
Hiển nhiên, có đam mê đối với máy ảnh mới đó.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một hồi, nhìn qua Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh: "Tôi nghe theo cô."
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được liền cười, nói với ông chủ Từ: "Được thôi, nhưng tôi có điều kiện, tới lúc đó ông phải đưa một phần phim gốc cho chúng tôi."
Nếu như sau này chúng tôi thích, hoặc là ảnh bị hư hại, chúng tôi sẽ đem phim gốc sang lại.
"Không thành vấn đề."
Ông chủ Từ lập tức đồng ý.
"Nào, sẽ chụp ảnh cưới cho hai người trước, hay là ảnh gia đình trước?"
Chuyện này.
Miên Miên vội vàng nhìn qua Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân lập tức nói: "Chụp ảnh gia đình trước."
Lúc này, Miên Miên mới bặm môi cười, vô cùng vui mừng.
"Được rồi, nào nào nào, cả nhà ngồi đây nào, đúng, ba mẹ ngồi ở bên trái bên phải, cô bé ngồi ở giữa, đúng đúng đúng, chính là như vậy, nhìn vào ống kính nào."
"Tôi đếm một hai, cả nhà cười lên nào."
Bên này, ông chủ Từ cầm máy ảnh, sau khi thành thạo thay cuộn phim, lập tức bắt đầu sắp xếp.
Thật ra Thẩm Mỹ Vân vẫn chưa thích ứng được, cảm giác chụp ảnh chính thức này, lúc cô nhìn vào máy ảnh, cứ cảm thấy nét mặt của bản thân có hơi cứng đơ, thậm chí là cơ thể cũng không hài hoà.
Ước gì đừng cứng đơ như vậy.
Một người chụp ảnh chuyên nghiệp như ông chủ Từ có thể nhìn ra được, ông ấy chỉnh vị trí của máy ảnh, ngay lập tức, quay qua nói với Thẩm Mỹ Vân: "Nữ đồng chí này, cô hãy nghĩ đây là thời khắc hạnh phúc nhất của gia đình cô, có thể dừng lại tại thời điểm hạnh phúc này, có phải rất đẹp hay không?"
Thẩm Mỹ Vân ngồi yên.
Ông chủ Từ lại nói tiếp: "Cô hãy nghĩ tới mấy năm sau, tóc cô đều bạc hết rồi, nhưng khi cầm tấm ảnh nhiều năm trước ra xem, nụ cười nở trên gương mặt cô vẫn như vậy, chồng cô vẫn hào hoa phong nhã, con gái cô vẫn dễ thương đáng yêu như vậy, nghĩ tới điều này, có phải cảm thấy rất đẹp hay không?"
Cảnh tượng này, khiến cho Thẩm Mỹ Vân không kiềm chế được mà nở nụ cười.
Ông chủ Từ liền nắm lấy thời khắc này, trực tiếp bấm lạch cạch lạch cạch, bấm liên tục mấy tấm liền.
"Được rồi, chính là như vậy."
Đáng tiếc là bây giờ vẫn chưa có ảnh, bằng không có thể xem ảnh rồi thì tốt biết mấy?
"Nè nè nè, bạn nhỏ cháu ngồi bên cạnh đi nào, chú sẽ chụp cho ba mẹ cháu một tấm ảnh cưới nào."
Vừa nói xong, Miên Miên ngoan ngoan cầm lấy cái ghế, ngồi qua một bên, cô bé ngẩng đầu lên, nhìn mẹ và ba cảnh sát.
Thời khắc này đây, trong lòng Miên Miên có một cảm giác hơi là lạ, dường như cô bé đã thật sự có ba rồi.
Đó là một cảm giác hoàn toàn khác.
Tới mức lúc nhìn thấy ba mẹ chụp ảnh cưới, cô bé đều nghiêng đầu, chăm chú nhìn.
Bên đó, trên cái ghế, Thẩm Mỹ Vân lại không quen, không có Miên Miên để vịn vào, cô cảm thấy bản thân rất căng thẳng.
Dường như Quý Trường Tranh cảm giác được, anh đưa tay vỗ nhẹ vào vai của Thẩm Mỹ Vân: "Vợ à, cô rất đẹp."
Vợ của anh là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này, không có gì phải bàn cãi.
Hay nói cách khác, người phụ nữ đều gợi cảm.
Vốn Thẩm Mỹ Vân có hơi căng thẳng, nhưng sau khi nghe những lời này của Quý Trường Tranh, cô từ từ ngồi thẳng lưng lên, ra dáng một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, Quý Trường Tranh và ông chủ Từ mới cười lên.