Ông chủ Từ chỉnh lại máy ảnh, trạng thái của đồng chí nữ tốt rồi, nhưng đồng chí nam lại bắt đầu rồi.
Ông ấy lại nói tiếp: "Được rồi, hai người là cặp vợ chồng chuẩn bị cưới mà, hai vợ chồng nên có trạng thái như thế nào? Thân mật nào, đồng chí nữ cô dựa sát vào chồng của mình đi, còn đồng chí nam, anh đừng giống như đi đánh trận vậy, anh căng thẳng như vậy làm gì?
Thả lỏng cơ bắp, đúng đúng đúng, chính là như vậy, trạng thái phải thả lỏng chút, hai người hãy tưởng tượng, đây là lúc người chồng và người vợ hạnh phúc nhất ở trên đời, có phải nên cười không?"
Vừa nói xong, đúng là Quý Trường Tranh liền nghĩ tới được chụp ảnh cưới với Mỹ Vân.
Quả thực rất hạnh phúc.
Thế là, dường như anh đã vô thức cười lên, nụ cười toe toét kéo dài lên tới mang tai.
Phải, đó là sự quá đáng của hạnh phúc.
Ông chủ Từ nắm được ống kính, lập tức chụp lạch cạch lạch cạch liên tiếp mấy tấm, sau đó mới thu máy ảnh lại.
Sau khi rút cuộn phim ở trong máy ảnh ra.
Hỏi bọn họ: "Các anh định rửa mấy tấm?"
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh nhìn nhau: "Rửa hết toàn bộ mấy tấm ảnh mà ông đã chụp, mỗi một tấm in theo đúng kích thước, nếu thấy tấm nào đẹp quá thì có thể in thành năm tấm."
Nghe giọng điệu này, chính là ý không thiếu tiền.
Ông chủ Từ nghe vậy liền sáng mắt: "Được, không thành vấn đề, đảm bảo sẽ làm thật đẹp."
"Như vậy đi, bình thường rửa ảnh đều là ban ngày, tôi sẽ phá lệ, hai ngày sau các anh tới lấy ảnh."
Thực sự là do cả nhà này ai cũng đều đẹp, cho dù rửa ảnh ra, dùng để treo cũng được.
"Có điều, các anh phải đặt cọc trước năm xu, đợi tới lúc các anh tới lấy ảnh, tôi sẽ trả lại cho các anh.
Làm vậy cũng hợp lý, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh không hề phản đối.
Hai người nhanh chóng giao năm xu tiền đặt cọc, cầm lấy máy ảnh rồi quay người rời đi.
Chỉ là, nhìn dáng vẻ không nỡ của ông chủ Từ, Thẩm Mỹ Vân từ từ thở ra: "Được rồi, lần sau khi chúng tôi tới lấy ảnh, sẽ đem máy ảnh mới này tới cho ông coi."
Được.
Mấy lời này khiến cho ông chủ Từ vui mừng khôn xiết: "Nhất định tôi sẽ rửa ảnh đẹp nhất có thể."
Thẩm Mỹ Vân cười nói cảm ơn.
Từ sau khi rời khỏi tiệm chụp ảnh.
Theo lẽ thường mà nói, là phải quay về nhà, nhưng Quý Trường Tranh lại bắt đầu nữa: "Mỹ Vân, chúng ta tới tiệm cơm quốc doanh ăn được không?"
"Giờ này rồi, tiệm cơm quốc doanh đã có thức ăn rồi, chắc chắn sẽ rất ngon."
Anh rất muốn mỗi một món ăn ngon mà mình từng ăn, đều sẽ dẫn Mỹ Vân đi trải nghiệm một lần.
Thẩm Mỹ Vân bó tay: "Quý Trường Tranh, anh quên rồi à, Chu tham mưu và sĩ quan hậu cần còn đang đợi ở sở tiếp đón đó."
Quý Trường Tranh: "Cứ mặc kệ bọn họ là được rồi."
Dù sao anh chỉ muốn ở bên Mỹ Vân.
Được ở chỗ nào chứ?
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy sau khi Quý Trường Tranh ở bên cô, ấu trĩ hơn rất nhiều.
Rõ ràng bình thường người này không phải như vậy.
Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì.
Quý Trường Tranh nhìn vẻ mặt của cô, rồi thay đổi giọng điệu: "Vậy được rồi, hôm nay không đi tiệm cơm quốc doanh nữa, nhưng mà lần sau lúc chúng ta tới lấy ảnh, sẽ đi được không?"
Tới lúc đó, chắc chắn họ đã cưới nhau rồi, tới lúc đó đi ăn cơm, hình như tâm trạng đã khác rồi.
Anh cũng đã là người có gia đình rồi.
Không giống như bây giờ, tuy ở bên Mỹ Vân rồi, nhưng Quý Trường Tranh vẫn luôn lo sợ, cảm thấy như Mỹ Vân sẽ biến mất vậy, không, nên nói là dường như Mỹ Vân không yêu anh.
Nói chính xác hơn là không yêu anh như anh yêu cô.
Nghĩ tới chuyện này, Quý Trường Tranh lại vô cùng đau lòng.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh ủ rũ, không nhịn được thở ra: "Vậy đợi tới lúc đi lấy ảnh rồi tới đó ăn."
Quý Trường Tranh nghe vậy, nhếch mày cười: "món mỳ sợi hầm thịt heo của tiệm đó là số một, phải tới sớm giành chỗ, tới muộn chút là hết rồi, lấy bánh bao trắng ăn với canh mỳ sợi hầm thịt heo đó, Mỹ Vân nói cho cô biết, thật sự ăn rất ngon."