"Mở cửa cho tôi, mỗi người mở cửa thì tôi sẽ tặng một bao thuốc, ít nhất cũng là Đại Thiên Môn."
Người bên trong có chút dao động. Bình thường mộ bao Đại Thiên Môn tám mươi xu, nhưng dịp Tết và lễ thì nguồn cung khan hiếm nên một bao có thể lên tới một tệ hai.
Mà bọn họ cũng không nỡ mua thuốc đắt thế vào ngày bình thường.
Khó có người tình nguyện tặng.
Người bên cạnh Trần Viễn giơ túi to trong tay nói: "Tiền của anh ta đều bị chúng ta thu rồi, ở đâu ra Đại Thiên Môn? Hay đây là phiếu trống?"
Ai biết anh ta chưa kịp nói xong.
Quý Trường Tranh bên ngoài cầm một gói kẹo lớn giơ lên trước ánh mắt kinh ngạc của Trần Viễn.
Anh lấy từ bên trong túi kẹo to ra hai bao thuốc lá.
Trần Viễn: "?"
Không phải anh ấy đã thu hết gói to của Quý Trường Tranh rồi sao, thuốc lá ở đâu ra?
Không phải phát hết cái túi kẹo to rồi à?
Trần Viễn: "?"
Ở đâu ta có thuốc lá thế?"
Quý Trường Tranh: "Anh cả, túi to chia làm hai tầng."
Trần Viễn: "..."
Thật thất sách!
Ở bên ngoài, Quý Trường Tranh tiếp tục, âm thanh của anh mê hoặc lòng người: "Như thế này, tôi thêm số lượng, ai chịu mở cửa cho tôi thì cho mỗi người một bao, chờ tôi đi ra sẽ cho thêm một bao, tức là hai bao Đại Thiên Môn."
Nghe xong, cộng sự Vương đã không nhịn được trước tiên.
"Không, đoàn trưởng Trần không thể trách tôi được, trách đối phương cho nhiều quá."
"Tôi mở cửa cho chú rể sĩ quan."
Chu Vệ Dân ở bên cạnh tính toán, hai bao thuốc bán ra ít nhất được một tệ năm, đủ tiền lương của anh ta mấy ngày. Hơn nữa, thêm tiền thì bệnh của ba anh ta cũng được cứu.
"Còn tôi, tôi cũng mở cửa."
Này...
Ngay lập tức có hai người muốn mở cửa.
Trần Viễn không nói.
Lão bí thư bên trong cũng góp vui: "Trần Viễn, đời này của tôi còn chưa được dùng Đại Thiên Môn đâu, nghĩ tới Đại Thiên Môn là hương vị gì, tôi cũng muốn mở cửa cho chú rể sĩ quan."
Lão bí thư cũng đã lên tiếng.
Chủ nhiệm Lưu: "Thôi bỏ qua đi, chú rể sĩ quan cũng không dễ dàng gì, tôi cũng mở cửa cho anh ấy." Tất nhiên anh ta không thừa nhận chính mình cũng ham hai bao Đại Thiên Môn kia.
Này tốt rồi.
Ngay lập tức có bốn người đồng ý.
Đã được bốn người, trong đó có hai người là thành viên đại đội, có chủ nhiệm Lưu và lão bí thư bày tỏ quan điểm thì hai người cũng đi theo.
"Chúng tôi cũng chọn mở cửa."
Thế là xong, có sáu trong tám người, chỉ còn lại Trần Viễn và Trần Hà Đường.
Bọn họ không ngờ tới, Quý Trường Tranh lại có thể lợi hại như thế.
Nhanh thế đã lôi kéo được sáu người.
Sắc mặt Trần Viễn tái đi: "Mở cửa."
Nghe hai chữ này, Quý Trường Tranh giống như nghe được âm thanh thiên nhiên, cười lớn nói với Trần Viễn: "Cảm ơn anh cả!"
Hừ!
Tiếng anh cả này thật ngọt.
Thật sự rất ngọt ngào.
Khiến Trần Viễn buồn nôn, suýt chút nữa nôn hết đồ ăn hôm qua ra.
"Em đi vào thì cứ vào nhưng anh có điều kiện."
"Giao hết gói to cho anh."
Cái này...
Quý Trường Tranh lưỡng lự: "Anh cả, một gói cái túi là cho ba mẹ nên em không thể giao cho anh, cái khác có thể."
Dù sao bên trong thuốc không có, kẹo cũng không, chỉ có cái túi to rỗng.
Cái này...
Ánh mắt Trần Viễn nghi ngờ nói: "Đưa cho bác sao? Em đưa cho bác cái gì?"
"Cái này không thể nói cho anh biết, dù sao chút nữa anh cũng biết thôi. Nhưng em cam đoan, sau khi đi vào cửa thứ ba sẽ không lấy gì từ trong túi to này."
Quý Trường Tranh cứ hứa đi hứa lại.
"Anh không tin, như vậy đi, bọn anh không động vào túi to của em mà đưa cho đưa cho người thứ ba bao quản được không?"
Trần Viễn thảo luận điều kiện.
Quý Trường Tranh: "Có thể nhưng không được mở ra."
"Được!"
Tràn Viễn lấy túi to, đưa cho lão bí thư, ông ấy cũng là người có chức quyền cao trong này.
Lão bí thư nhặt túi lên nghĩ không có gì quan trọng nên gật đầu nói: "Chú rể sĩ quan cứ yên tâm, túi to này trong tay tôi, tuyệt đối không cho người khác động vào cũng không cho người khác nhìn lén."