Quý Trường Tranh: "Tôi tin tưởng ông."
Lời này rất hay khiến cho lão bí thư không khỏi nhướn mày cười.
"Được, trẻ người thông minh."
Một người giỏi xử lý lại thông minh, không hề thua kém trong tương lai.
Thanh niên trí thức Thẩm cưới anh cũng hưởng vô số phúc. Quý Trường Tranh đi phía trước, lão bí thư không khỏi cảm thán nhìn về Trần Thu Hà và Trần Hồ Sen.
Nghe nói, trong lòng Trần Thu Hà rất vui vẻ. Bà ấy là mẹ vợ, mong chờ sự thành công của con rể, nếu như con rể có sự nghiệp thì con gái cũng có thể hưởng lợi, sống ngày qua ngày tốt hơn.
Đừng bảo bà ấy là mẹ vợ vật chất mà cuộc sống là như thế.
Tiền gạo, dầu, muối, nước mắm, dấm, trà, cái gì cũng cần đến tiền. Nuôi con đi học lại càng cần có tiền.
Không có tiền, kết hôn chỉ có tình cảm không thể lâu dài. Ngày qua ngày chỉ dựa vào nhìn mặt nhau có thể sống sao?
Không ăn, không uống có thể sống sao?
Là người từng trải, đặc biệt đã kết hôn nên bà ấy càng coi trọng thực tế hơn.
Vì thế Quý Trường Thanh thật sự đáp ứng mong muốn của mẹ vợ Trần Thu Hà.
Thật sự quá tốt.
Vì thế, cho dù Quý Trường Thành mặc cả với Trần Viễn thì trong mắt Trần Thu Hà cũng thấy lợi hại.
Không hề e sợ Trần Viễn nhà bọn họ.
Nghĩ tới đây Trần Thu Hà nở nụ cười nói: "Được rồi, Trần Viễn, cháu cũng đã lấy đi ba gói rồi, cậu ấy còn có thể gian lận được nữa sao."
Nói cách khác là mẹ vợ đang đau lòng con rể.
Bà ấy là đau lòng hộ con gái đấy.
Có Trần Thu Hà lên tiếng thì dĩ nhiên Trần Viễn phải nể mặt, anh ấy nhìn Quý Trường Tranh một lúc rồi xác nhận nói: "Không có chứ? Chắc chắn không có túi to?"
Quý Trường Tranh ừ nói: "Có ba cái anh đều đã thấy, hiện tại đều không còn cái nào."
Anh dang tay về phía đối phương.
Trần Viễn cảm thấy vẫn có gì lạ nhưng lại không thấy, chỉ thấy dáng vẻ thản nhiên của Quý Trường Tranh thì nói: "Vậy em vào đi, trên tầng ba."
Trên tầng ba đều là đồng chí nữ, trong phòng của Mỹ Vân toàn là đồng chí nữ.
Đồng chí nữ khó khăn hơn, cũng ngang ngửa những người đàn ông bọn họ.
Nhận được lệnh, Quý Trường Tranh mỉm cười hướng về tầng ba.
Bên trong phòng.
Thẩm Mỹ Vân ngồi trên giường, yên tĩnh nhìn thanh niên chí thức ở cửa, ghé đầu lên nghe tiếng động bên ngoài.
"Tới, chú rể sĩ quan tới, đi lên tầng ba."
"Các chị em, chuẩn bị sẵn sàng, Chúng ta không thể như mấy tên trước đó, không đánh đã cho người đi vào. Hào đã không còn nhưng chúng ta phải cho đối phương biết tường thành vẫn ở đó, nếu muốn bước vào cửa thì trước tiên phải vượt qua bức tường là chúng ta đã."
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân nhìn rồi lắc đầu cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, nếu quá giờ, tôi cũng sốt ruột."
Nói lời này, Kiều Lệ Hoa ở gần cửa nhất ồn ào nói: "Cô dâu sốt ruột rồi, sốt ruột rồi, là đang đau lòng cho chú rể sĩ quan sao?"
Nói xong lời này, bước chân Quý Trường Tranh bên ngoài đi tới, trên khuôn mặt không giấu được nụ cười, miệng chỉ hận không thể kéo tới tận mang tai.
Mỹ Vân của anh đang đau lòng cho anh.
Thật tốt!
Anh phải nhanh chóng lấy Mỹ Vân về mới được.
Vì thế, Quý Trường Tranh bước nhanh tới gõ cửa, gõ xong thì một mảnh yên tỉnh.
"Đừng có gõ cửa, không có người ở đây đâu."
Bọn họ sẽ không giống như đám đàn ông kia, ngốc muốn chết, cứ thể để cho chú rể sĩ quan Quý Trường Tranh vượt qua.
Quý Trường Tranh nghe thấy cũng không nản, anh cười nói: "Miên Miên có ở đó không?"
Miên Miên ngồi bên trong phòng Thẩm Mỹ Vân vô thức trả lời: "Miên Miên đây."
Không đánh đã khai.
Cả phòng đều nhìn sang, ánh mắt đồng loạt nhìn khiến Miên Miên bị hoảng sợ.
Cô bé vô thức hỏi: "Con trả lời sai sao?"
Thẩm Mỹ Vân vừa định mở miệng thì Quý Trường Tranh bên ngoài đã trả lời thay cô: "Tất nhiên là không, Miên Miên là đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu và thông minh nhất trên đời. Tất nhiên là sẽ không trả lời sai rồi."