"Ba định liên hệ người xếp cho chúng ta đến tỉnh Hắc."
Nghe ba nói đã có sắp xếp, Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói hết kế hoạch của mình.
"Nếu ba mẹ đã chọn tỉnh Hắc thì con cũng định dẫn Miên Miên tới tỉnh Hắc, tham gia đội sản xuất ở nông thôn* và trở thành một thanh niên trí thức."
(*) Tham gia đội sản xuất ở nông thôn (thanh niên trí thức tham gia phong trào vô sản hoá bằng cách gia nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong đại cách mạng văn hoá Trung quốc)。
Thế thì không cần phải xa cha mẹ, còn có thể tị nạn.
Với những đồ dùng cô có trong tay, nếu cẩn thận một chút thì cuộc sống của họ hẳn sẽ không quá kém.
Nghe Thẩm Mỹ Vân nói, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đều nhíu mày: "Điều này gần như không thể thực hiện."
Thanh niên trí thức xuống nông thôn tham gia sản xuất toàn là phần tử trí thức độc thân.
Chưa kể, cô hơi quá tuổi, còn dắt theo một đứa bé gái.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Chuyện có thành công hay không đều do con người nỗ lực, con định tới Văn phòng Giáo dục Thanh niên một chuyến."
Người muốn xuống quê, người không muốn xuống quê, mạo danh thay thế, nửa đường chạy trốn.
Tóm lại luôn có biện pháp.
*
Buổi tối lúc khó ngủ, Thẩm Mỹ Vân sẽ lôi ra hết nhân vật quan trọng trong cốt truyện ra phân tích.
Cuối cùng cô nhắm được một người.
Cán bộ Triệu của Văn phòng Giáo dục Thanh niên mới sinh một đứa bé, đang cần sữa bột.
Nghĩ đến đây, Trầm Mỹ Vân khoanh tròn tên cán bộ Triệu, cố ý bảo Miên Miên lấy hai thùng sữa bột trong không gian ra.
Suy đi nghĩ lại, cô bỏ thêm hai cân đường trắng, hai lon đồ hộp đào vàng, định đến hợp tác xã mua hai túi tinh thể hoa cúc.
Ngày hôm sau, khi sắc trời tối đen.
Cô tranh thủ trời tối, chuẩn bị đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên.
Nhưng mới ra ngoài, bước đến cửa nhà vệ sinh công cộng giữa ngõ, cô chợt giật mình vì có bóng người chạy ra.
"Quỷ à?" Thẩm Mỹ Vân vô thức nói.
Cô nhớ khi xem phim ma lấy bối cảnh những năm 70 80, nhà vệ sinh công cộng là nơi dễ bị ma ám nhất.
Đối phương dừng lại, tức giận nói: "Cô từng thấy con quỷ nào xinh đẹp như này chưa?"
Thẩm Mỹ Vân chần chờ: "Diễm quỷ?"
Thẩm Mỹ Quyên: "..." Mẹ nó, tại sao cô ta lại tới tìm Thẩm Mỹ Vân?
Ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ tới chính sự.
Thẩm Mỹ Quyên hơi đau đầu, nói thẳng: "Thẩm Mỹ Vân, tại sao chị từ chối đi xem mắt với nhà họ Hứa, chị biết tranh được một chỗ trong buổi tiệc xem mắt thân thiết ở Tây Thành khó khăn nhường nào không?"
Vì suất tham dự này này, cả nhà họ Thẩm đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, lúc này mới bám được lên người nhà họ Hứa.
Nhưng nhà họ Hứa cũng có điều kiện, đó là Trầm Mỹ Vân cũng phải tham gia.
Thỏa mãn yêu cầu này, họ mới bằng lòng mua một tặng một, để Thẩm Mỹ Quyên dự ké.
Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Quyên tức nổ phổi.
Cô ta chẳng qua chỉ không đẹp bằng Thẩm Mỹ Vân, ba mẹ không tốt bằng Thẩm Mỹ Vân, nhưng cô ta thông minh hơn Thẩm Mỹ Vân mà!
Mắc gì chơi cái trò mua một tặng một, cô ta còn là người chịu số phận tặng kèm.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày, không phải quỷ à, vậy thì yên tâm.
Cô đại khái đoán được thân phận của đối phương.
Cô mỉm cười, trả lời: "Không biết."
Dù sao thì cô cũng không cần, khó bằng trời cũng đâu có liên quan đến cô.
Cô không biết mình rất có khiếu đổ dầu vào lửa.
Thẩm Mỹ Quyên tức giận giậm chân: "Thẩm Mỹ Vân, nếu chị đã khỏe lại thì chị nên tham dự buổi xem mắt này, chú Ba và thím Ba sắp xảy ra chuyện, lập gia đình là lối thoát duy nhất của chị."
"Nhà họ Hứa thật sự rất tốt."
Đó là gia đình mà nhà họ Thẩm họ không với tới được.
Thẩm Mỹ Vân hỏi ngược lại một câu: "Vậy tại sao cô không lấy đi?"
Cô vừa dứt lời, Thẩm Mỹ Quyên hơi khựng lại: "Tôi thích người khác rồi."