Cô ta thích Quý Trường Tranh.
Nhưng cô ta không dám nói với bất kỳ ai.
Sợ người khác nói cô ta tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy.
Thẩm Mỹ Vân không rảnh nghe người này kể chuyện xưa, cô có chuyện quan trọng phải làm.
Quay ngoắt đi luôn.
Nhác thấy Thẩm Mỹ Vân không để ý tới mình, Thẩm Mỹ Quyên tức giận giậm chân: "Thẩm Mỹ Vân, chị ngốc quá, nếu không nắm bắt được cơ hội này thì chị xong đời rồi."
Thẩm Mỹ Vân trả lời cô: "Không."
Không cái gì?
Thẩm Mỹ Quyên sửng sốt, muốn hỏi nhưng Thẩm Mỹ Vân đã rời đi.
Cô ta nhìn bóng lưng của đối phương, sắc mặt vô cùng phức tạp, nhỏ giọng nói với âm lượng chỉ mình nghe thấy: "Tôi nói, nếu lần này tôi có thể gả cho Quý Trường Tranh, tôi sẵn lòng nhờ anh ấy và nhà họ Quý giúp chị và chú ba một phen."
Do năm ấy nhà họ có lỗi với Thẩm Mỹ Vân.
Tiếc là Thẩm Mỹ Vân không nghe được.
*
Nhà họ Quý.
Quý Trường Tranh tranh thủ hoàn thành một nhiệm vụ, tranh thủ thời gian về nhà một chuyến, nhưng về đã bị bắt đi lao động: "Buổi tối có tiệc xem mắt, con có đi không?"
Ông cụ Quý năm nay hơn sáu mươi tuổi, vừa nghiêm túc vừa cứng nhắc.
Kỳ thật, ông ấy không nói buổi xem mắt này là do nhà họ Quý khởi xướng, cố ý chờ con trai mình làm nhiệm vụ rồi về thăm người thân, bắt đi tham gia.
Rất nhiều người chờ con trai ông ấy trình diện.
Người ta nói một nhà có nữ trăm nhà cầu, nam thanh niên ưu tú cũng như vậy.
Quý Trường Tranh có gia thế có năng lực, bề ngoài xuất sắc tiền đồ vô lượng.
Đương nhiên, đây đánh giá mù quáng của người ngoài.
Quý Trường Tranh nghe thế thì từ chối ngay: "Không rảnh."
Ông cụ Quý nổi trận lôi đình, chẳng còn chút dáng vẻ nho nhã nào nữa: "Không rảnh không rảnh, bao giờ thì mày mới rảnh?"
Cả ngày cứ bận bận bận.
Bận đến độ cháu trai cả cũng sắp kết hôn rồi, nó còn chưa cưới vợ!!
Quý Trường Tranh lười để ý ông bố già đang nổi giận, thấy cháu trai cả Quý Minh Viễn nhà mình đi ra ngoài.
Cậu ta trông hơi thất thần, thiếu niên mười tám mười chín tuổi ăn mặc quá chỉnh tề, đến cả cài nút áo cũng cài đến tận cổ, gọn gàng đến mức cứng nhắc.
Nhưng bất ngờ là trông không hề nghiêm túc mà phần nhiều là ôn hòa bình thản.
Đứa nhỏ này đúng là càng lớn càng giống ông bô.
Quý Trường Tranh thở dài, cánh tay dài vung lên, thuận thế ôm lấy bả vai của đối phương, ngăn cản đường đi của cậu.
"Minh Viễn, con đi đâu?"
Kiểu tư thế vừa phóng khoáng vừa chặt chẽ này, anh nắm lấy bả vai của đối phương. Quý Minh Viễn không lùn, cũng cao một mét tám, nhưng Quý Trường Tranh quá cao, một mét tám tám, mang theo vẻ áp bách tự nhiên.
Quý Minh Viễn cầm tờ đăng ký trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa: "Chú, cháu đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên nộp đơn xin tham gia đội sản xuất."
"Đi thôi, chú đi với cháu."
"Không phải chú không rảnh à??" Quý Minh Viễn vô thức nhìn sang ông cụ đang nổi trận lôi đình.
Quý Trường Tranh làm như không thấy, anh như cười như không, khuôn mặt anh tuấn lúc này trông bình thản đến độ trắng trợn: "À, chỉ là không rảnh xem mắt thôi."
Ông cụ Quý: "..."
Lúc Thẩm Mỹ Vân rời khỏi ngõ nhỏ Ngọc Kiều, xe buýt đã ngừng chạy, nhưng vẫn có xe điện chạy ca đêm.
Cô bắt xe điện đi thẳng đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên, nơi phụ trách đưa về nông thôn.
Văn phòng Giáo dục Thanh Niên nằm nằm ủy hội ngõ nhỏ, do gần đây có phong trào các thanh niên trí thức đăng ký về nông thôn, dẫn đến văn phòng Giáo Dục Thanh Niên cả ngày đều tất bật.
Khi Thẩm Mỹ Vân đến thì đã gần bảy giờ chiều, vừa đúng lúc Văn phòng Giáo dục Thanh niên tan sở chuẩn bị rời đi.
Theo lý thuyết mà thôi, tặng lễ vật thì nên tặng vào buổi sáng, nhưng Thẩm Mỹ Vân biết tính tình của cán bộ Triệu.
Chỉ cần tan làm về trễ, sẽ không phải đi trốn bọn trẻ.
Bằng cách này, cũng sẽ không cần nghe tiếng khóc nháo của con mình.