Quý Trường Tranh nghe vậy thì lập tức chán ghét nói: "Cút cút cút đi, anh không thể nghĩ tốt về tôi hơn một chút à?"
"Không phải là tốt rồi."
Ai bảo trước khi kết hôn Quý Trường Tranh luôn từ chối các mối giới thiệu của các chị dâu trong khu nhà tập thể làm gì, đã thể số lần từ chối còn rất nhiều nữa chứ.
Cũng không biết là ai bắt đầu tung tin đồn thất thiệt là Quý Trường Tranh thích nam nhân chứ không thích nữ nhân.
Cho nên mọi người căn dặn anh ấy ở cùng một phòng với Quý Trường Tranh thì phải cẩn thận một chút.
Trước kia chỉ đạo viên Ôn cũng không thèm để ý mấy vấn đề này cho lắm, nhưng mà do hành vi của Quý Trường Tranh quả thực khiến người ta hiểu lầm thật?
Quý Trường Tranh nghe xong thì cười lạnh nói: "Ở nhà tôi có một cô vợ thơm tho mềm mại để yêu thương, dựa vào cái gì mà anh tự tin tôi có thể yêu thích một người đàn ông cứng đờ hôi hám như anh thế hả?"
Nếu như thế thì anh thà... cả đời không kết hôn, độc thân một mình cũng được.
Nghĩ đến thôi là thấy đáng sợ rồi.
Chỉ đạo viên Ôn cười khà khà, nói: "Sao có thể trách tôi được chứ? Có trách thì phải trách chiến tích trước kia của anh quá dữ dội thôi chứ."
Liên tiếp từ chối nhiều đồng chí nữ như vậy, việc này có thể trách ai được.
Quý Trường Tranh không muốn nói nhiều về chủ đề này nữa, liền nhướng mày, nghiêng đầu nói: "Chỉ là ba lo lắng cho con thôi, chỉ có thể một mình cô đơn ăn cơm trong phòng."
"Nói chuyện đàng hoàng xem nào, đừng có làm ba của tôi."
Quý Trường Tranh sờ sờ túi rồi lấy ra một cái bánh cuốn được bọc trong một tờ giấy báo: "Vợ tôi làm cho tôi, tôi đã để dành riêng một chiếc cho anh đấy. Lại đây ăn đi."
"Không cần cảm ơn ba đâu."
Chỉ đạo viên Ôn: "..."
Người đàn ông này thật là, người thì tốt, nhưng cái miệng nói chuyện độc quá.
Sau khi nhìn Quý Trường Tranh rời đi, chỉ đạo viên Ôn mới mở tờ báo ra ăn một miếng bánh cuốn, mặc dù hơi nguội nhưng hương vị lại thơm ngon đến lạ thường.
Anh ấy không nhịn được mà cảm thán: "Quý Trường Tranh nha Quý Trường Tranh."
Là anh em với nhau, chứ không phải là ba.
Sau khi Quý Trường Tranh rời khỏi ký túc xá, anh cũng không có vội vã về nhà, mà là nhân lúc trời đang tối rồi chạy đến phòng y tế.
Buổi tối ở phòng y tế có người trực, hơn nữa là trước khi tới đây thì Quý Trường Tranh đã hỏi thăm chuyện này rồi.
Hôm nay ông Tần đi làm, đương nhiên là anh cố ý chọn thời điểm này để tới.
Quý Trường Tranh đến bên ngoài phòng y tế, cũng không lập tức đi vào, mà là bỏ tay vào túi quần đứng ở cửa nhìn bốn phía, phát hiện phòng y tế lúc này không có người.
Thì lúc này anh mới ho nhẹ một tiếng, sửa sang lại quần áo rồi đi vào.
Chuyện đầu tiên sau khi đi vào mà anh làm chính là chốt cửa lại.
Lão Tần đang phân loại hồ sơ bệnh án, anh ấy đeo kính, dáng vẻ lịch sự, nhìn thấy Quý Trường Tranh đang đi tới.
Anh ấy cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Doanh trưởng Quý, sao cậu lại đến đây thế?"
Nói ra thì hai người bọn họ có tình bằng hữu sinh tử với nhau.
Khi lão Tần ra chiến trường cứu người, Quý Trường Tranh đã bắn chết kẻ muốn tấn công lão Tần.
Sau khi qua lại với nhau mấy lần, thì cả hai cũng quen thuộc cho nên quan hệ của hai người cũng khá tốt.
Quý Trường Tranh ho nhẹ một tiếng: "Lão Tần à, tôi tới tìm anh vì có một chút việc."
Lão Tần ngừng viết bệnh án, ngẩng đầu nhìn hắn: "Cậu nói đi."
"Ừm... chuyện là, là, chuyện..."
Nói hơn nửa ngày, Quý Trường Tranh cũng không nói thẳng vào vấn đề, khiến lão Tần vô cùng ngạc nhiên: "Không phải chứ doanh trưởng Quý, trước đây cậu không phải là người như vậy. Trước đây luôn nói chuyện dứt khoát cơ mà, sao bây giờ lại lắp ba lắp bắp thế này rồi?"
Quý Trường Tranh hạ quyết tâm, vươn tay về phía anh ấy: "Tôi tới tìm anh do có chuyện lớn, chính là..."
Vẫn không thể nói nên lời.