"Chính là, chỗ anh có bao cao su không?"
Nghe được lời này, lão Tần còn tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
Ngay cả những người bên cạnh nghe thấy cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Quý Trường Tranh, cậu muốn thứ đó làm gì?"
Mặt Quý Trường Tranh đã đỏ bừng: "Anh cần gì quan tâm tôi làm gì chứ? Rốt cuộc anh có hay không?"
Lão Tần mở ngăn kéo, từ dưới đáy lấy ra hai cái túi giấy: "Có, ở đây này, trước đây Văn phòng Kế hoạch hóa Gia đình đã gửi nó đến phòng khám của chúng tôi, nhưng mà nhóm chúng tôi không có ai dùng cả, đều để ở trong này."
"Một gói hai cái, tổng cộng có năm gói đều cho cậu."
Quý Trường Tranh vội vàng nhận lấy, đưa lên miệng thăm dò, bộ dạng kia nhìn như một tên ăn trộm thật sự.
Lão Tần thấy vậy không khỏi bật cười: "Quý Trường Tranh cậu đó, cậu lên chiến trường còn chưa run rẩy như thế, sao chỉ mới cầm lấy cái áo mưa đã run rẩy không ngừng rồi?"
Quý Trường Tranh nhét bao cao su vào túi, lòng bàn tay vẫn đầy mồ hôi: "Còn không phải là do tôi chưa từng thấy thứ này sao, nên có hơi khẩn trương."
Lão Tần mỉm cười, chỉ vào anh: "Thì ra cậu cũng cảm thấy khẩn trương sao, nhưng mà." Anh ấy bỗng cảm thấy tò mò: "Cậu và tức phụ tân hôn, sao hai người lại muốn làm biện pháp tránh thai chứ?"
Đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất để có con sao.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: "Nhà tôi có một đứa con gái rồi rồi."
Bây giờ không phải là thời điểm tốt để có con.
E rằng đứa bé Miên Miên không thể tiếp nhận được.
Cái này-
Lão Tần nghe xong thở dài: "Xem ra cậu thật sự quan tâm đến đứa trẻ kia."
Quý Trường Tranh nghe xong cười nói: "Tôi chỉ có một đứa con gái thôi, chuyện này là đương nhiên rồi."
Anh kiểm tra thì thấy thời gian đã muộn, nhanh chóng cáo từ: "Lão Tần, trước tiên anh cứ giấu chuyện này giúp tôi."
Nếu lời này truyền ra ngoài, toàn quân sẽ biết Quý Trường Tranh đến phòng khám để xin bao cao su trong đêm tân hôn.
Tất nhiên lão Tần không thể không đồng ý rồi.
*
Ở nhà, Thẩm Mỹ Vân tắm cho Miên Miên, sau khi cô bé tắm rửa sạch xong, Miên Miên có chút sợ hãi nằm một mình trên giường, Thẩm Mỹ Vân nằm cạnh cô bé, kể cho cô bé nghe một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.
Không thể không nói, dù mệt nhưng vẫn rất ngoan.
Miên Miên nhanh chóng ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất sâu, đêm qua trên xe cô bé không ngủ được nhiều.
Ban ngày lại ở trong một hoàn cảnh mới, hưng phấn cả ngày, trong lúc tắm cô bé đã cảm thấy buồn ngủ vô cùng, có thể chống đỡ cho đến khi lên trên giường để Thẩm Mỹ Vân dỗ dành cô bé, chính là thói quen khắc phục được cơn buồn ngủ.
Kết quả Thẩm Mỹ Vân chỉ kể phần đầu câu chuyện, Miên Miên bắt đầu ngáy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dịu dàng giống như một thiên thần nhỏ.
Thẩm Mỹ Vân thấy vậy không khỏi mỉm cười hôn lên trán cô bé, đúng là yêu không hết mà.
Nhìn cô bé một lúc thật lâu.
Sau đó Thẩm Mỹ Vân đi đến tủ kéo tìm một chiếc khăn mặt mới, chính là chiếc khăn mặt mẹ cô tặng cô làm của hồi môn.
Chữ song hỷ màu hồng được in trên cả hai mặt.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc khăn song hỷ một lúc rồi mới nhận ra hôm nay hình như là đêm tân hôn.
Ngay lúc Thẩm Mỹ Vân còn đang ngơ ngác, Quý Trường Tranh ra ngoài đã trở về.
Vừa bước vào, anh đã nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang cầm chiếc khăn song hỷ.
Cái này-
Quý Trường Tranh thâm thúy nhíu mày một lát, sau đó như không có chuyện gì nói: "Muốn tắm à?"
Vốn dĩ Thẩm Mỹ Vân cho rằng tắm rửa là chuyện bình thường, nhưng khi Quý Trường Tranh hỏi cô, cô lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cô gật đầu: "Dạ." một tiếng.
"Anh tắm không?"
Quý Trường Tranh: "Tắm."
"Vậy anh đi tắm trước đi?"
Vốn Quý Trường Tranh muốn nói, em đi tắm trước đi, nhưng lời đến bên miệng, không biết vì sao lại biến thành: "Được."
Thẩm Mỹ Vân: "?"