Đương nhiên những chuyện mất mặt này có đánh chết Quý Trường Tranh cũng sẽ không nói ra.
Đợi sau khi tập luyện xong Quý Trường Tranh hô hiệu giải tán, anh quay lại thì nhìn thấy ánh mắt như hai ngọn đèn pha của sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu.
Một trước một sau chặn anh lại.
"Thằng nhóc cậu đứng lại."
Quý Trường Tranh không muốn đứng anh định chuồn đi, nhưng đối phương đã chặn đường của anh.
"Tối qua cậu không động phòng, cậu làm gì thế hả?"
Sĩ quan hậu cần nhiều chuyện hỏi.
Bọn họ đều đã tham gia toàn bộ quá trình hôn lễ của Quý Trường Tranh, biết con người này hấp tấp cỡ nào.
Quý Trường Tranh biết có người sẽ hỏi, anh giả ngốc nói: "Chúng tôi động phòng rồi mà."
Dù sao thì anh cũng sẽ không chịu thừa nhận mình không có động phòng.
"Cậu thôi đi, tối qua cậu động phòng thì sáng nay có thể đến sớm vậy sao? Dáng đi cũng rất khí thế oai phong, không hề run rẩy?"
Còn như vậy nữa sao?
Quý Trường Tranh thật sự không biết, một trai tơ nhịn suốt mười ba năm như anh làm sao hiểu những thứ này?
Nói đến cùng vẫn là một người không có kinh nghiệm.
Anh định quay đi thì bị sĩ quan hậu cần kéo lại: "Nếu như cậu không ổn, nhân lúc còn sớm đi tìm lão Tần trị đi, lúc trước tôi có hỏi cậu ấy, chỗ cậu ấy có thuốc tráng dương."
Khụ khụ.
Anh ấy và Chu tham mưu từng mua rồi, hiệu quả khá tốt.
Cũng không thể trách bọn họ, đàn ông trung niên qua tứ tuần thì thật sự không giữ được sức khỏe như xưa nữa, nhưng phụ nữ đến tứ tuần thì lại giống như hổ đói vồ mồi.
Ha.
Bọn họ chính là hai con mồi bị vắt cạn sức!
Cần được tiếp thêm sức mạnh.
Nếu là người ngoài, bọn họ sẽ không nói những chuyện tốt này.
Đây chẳng phải nghĩ, Quý Trường Tranh không phải là người ngoài sao?
Thế là họ mới tiết lộ bí mật lớn này ra, Quý Trường Tranh vừa nghe thì hai tai dựng đứng lên, sau khi hiểu ra đó là thuốc tráng dương, anh mới từ chối: "Tôi không cần."
Đây là sự thật, anh không cần thuốc tráng dương để tráng dương, tối qua tắm nước lạnh hai lần mà cậu em của anh vẫn còn sung sức suốt cả đêm.
Hại anh sáng sớm lại phải đi tắm, nếu không sẽ không thể mặc quần, không thể gặp ai được.
"Thật sự không cần sao?"
Quý Trường Tranh chỉ ừm.
"Vậy thì kỳ quá, đâu phải cậu không ổn, tối qua là thế nào? Giữa đường đứt gánh à?"
Quý Trường Tranh biết nói thế nào, anh có thể nói mình không tìm được vị trí sao?
Đánh chết anh cũng không nói.
Đối diện với sự tra hỏi của hai người, Quý Trường Canh chỉ trả lời một câu không liên quan: "Không thể đắp chăn nói chuyện như hai người bạn tốt sao?"
Sĩ quan hậu cần: "..."
Chu tham mưu: "..."
Chỉ đạo viên Ôn đi ngang nghe được, giải thích với bọn họ: "Cũng có khả năng này."
"Sợ là mọi người không biết, người vợ mà Quý Trường Tranh cưới về chính là người bạn mà cậu ấy tha thiết ước mơ."
Lần này, sĩ quan hậu cần và Chu tham mưu nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khó tin trong mắt của đối phương.
Đúng là kỳ diệu.
Có được đáp án này, hai người cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Quý Trường Tranh thở phào một hơi, định cảm ơn chỉ đạo viên Ôn, anh vừa giơ nắm đấm ra, thì bị chỉ đạo viên Ôn hất đi: "Đừng đụng vào tôi."
Quý Trường Tranh: "Tại sao?"
Chỉ đạo viên Ôn nói: "Tôi sợ cậu ham muốn tôi."
Quý Trường Tranh: "..."
Không phải chứ, anh ham muốn người ta chỗ nào?
Thứ anh ta có anh cũng có, đừng ghê tởm thế được không?
Chỉ đạo viên Ôn thực sự sợ anh, anh ta chạy đến chỗ Chu tham mưu, hỏi: "Tham mưu trưởng, hôm đó anh nói giới thiệu đối tượng cho tôi, giờ vẫn được chứ?"
Anh ta phải nhanh chóng tìm một đối tượng cho mình để gả đi, đúng vậy, là anh ta gả đi.
Cho dù là ở rể cũng được.
Anh ta không thể bị người như Quý Trường Tranh chiếm đoạt.
Anh ta sợ.
Chu tham mưu nghe vậy hơi sửng sốt, đúng là mấy hôm nay anh ấy làm mai cho Quý Trường Tranh nên đã quên mất chỉ đạo viên Ôn.