Anh ấy ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tất nhiên phải giữ lời chứ."
"Chỉ đạo viên, nhà cậu có thông gia từ nhỏ không?"
Anh ấy định giới thiệu đối tượng cho em vợ nên phải kiểm soát nghiêm ngặt.
Lúc trước trong quân đội từng xảy ra chuyện kiểu này rồi, hai bên nam nữ được người ta giới thiệu, cả hai cũng hợp ý nhau, cuối cùng đã sắp kết hôn đến nơi lại có thông gia từ nhỏ của chiến sĩ kia chạy từ nông thôn đến.
Chỉ một đơn kiện tố cáo tác phong của chiến sĩ đó có vấn đề mà toang luôn, đừng nói đến ra mắt, ngay cả chức vị trong quân đội cũng không giữ được, bị khai trừ thẳng, cuối cùng phải về quê.
Khi đó chuyện này rất ồn ào trong đồn trú, đến mức sau này ai muốn làm mối cho nhau đều phải nghe ngóng trước.
Chỉ đạo viên Ôn nghe anh ấy hỏi vậy thì lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Không có."
"Từ khi cha sinh mẹ đẻ tôi đã cô quả một mình rồi."
"Lúc trước Quý Trường Tranh cô đơn hơn tôi nhưng bây giờ tôi lại cô đơn hơn anh ấy rồi."
Chẳng biết phải tiếp câu này thế nào.
Quý Trường Tranh đang định đến nhà ăn mua cơm cho vợ con nhưng nghe nói thế thì lập tức quay đầu: "Lão Ôn, anh cô đơn thì kệ anh, đừng có nhắc đến tôi."
Anh chưa bao giờ cô đơn nhá!
Chỉ đạo viên Ôn cười lạnh, không nói gì.
Chu tham mưu bên cạnh ra chiều suy tư, anh ấy cảm thấy xem mắt riêng có vẻ không tốt lắm, chẳng may không thành thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em vợ.
Thế là anh ấy lấy lý do hỏi Quý Trường Tranh: "Chẳng phải nhà cậu sắp chuyển sang nhà mới sao? Thế bao giờ định mời mọi người ăn cơm đấy?"
Đột nhiên đổi chủ đề khiến Quý Trường Tranh hơi sửng sốt, nghĩ đến những chuyện mình đã thương lượng với Mỹ Vân, anh nói: "Chúng tôi định nghỉ ngơi một ngày, để ngày mai đi."
Thế thì là ngày thứ ba chuyển đến đây.
Chu tham mưu ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: "Cũng được, thế thì ngày mai vợ chồng tôi đến ăn cơm sẽ dẫn cả dì út đi cùng, đến lúc đó chỉ đạo viên Ôn cũng qua đây gặp mặt một lát nhé."
"Dù được hay không cũng không được để lộ ra."
Để tránh khi đó sẽ làm tổn hại thanh danh nhà gái.
Phải biết rằng, lúc trước vợ anh ấy không kiềm chế được cái tính nóng nảy, muốn giới thiệu cô em vợ cho Quý Trường Tranh, kết quả Quý Trường Tranh lại chạy mất, không chỉ không xem mắt mà lại cưới Thẩm Mỹ Vân. Bởi vì chuyện này mà mấy ngày liền cô em vợ anh ấy không dám ra cửa.
Bởi vì cứ ra ngoài một cái là lại bị mấy chị dâu trong khu nhà dân cười nhạo.
Thế nên Chu tham mưu quyết định lần này sẽ xem mắt lặng lẽ thôi, nếu thành công thì sẽ khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc!
Nghe ý định của Chu tham mưu, tất nhiên chỉ đạo viên Ôn không từ chối.
"Được rồi, thế ngày mai tôi sẽ đi ăn cơm."
"Ừm, chắc chắn thế nhá, này chỉ đạo viên, ngày mai cậu nhớ sửa soạn cho gọn gàng vào đấy, cô em vợ tôi còn trẻ tuổi nên thích mấy chàng trai sạch sẽ."
Chỉ đạo viên Ôn khẽ gật đầu: "Hiểu rồi."
Nói xong, đoàn người đi đến nhà ăn, bây giờ mới hơn sáu giờ nên rất nhiều gia đình trong khu nhà dân còn chưa ngủ dậy.
Thế nên nhóm chiến sĩ dậy sớm huấn luyện đều tự giải quyết bữa sáng ở nhà ăn.
Nhóm Chu tham mưu cũng không ngoại lệ, bọn họ cầm cái vại tráng men và một hộp cơm bằng nhôm, người trước thì múc một vại cháo, người sau thì lấy bánh bao, dù sao thì có một trăm năm nữa cũng không thay đổi.
Lấy đồ ăn xong, mọi người tìm chỗ trống trong nhà ăn rồi ngồi xuống ăn sáng.
Chỉ có mình Quý Trường Tranh là ngoại lệ, sau khi lấy cơm, anh cầm túi lưới vội vàng đi về nhà.
"Này Quý Trường Tranh, anh không ăn trong nhà ăn à?"
Quý Trường Tranh vốn định khoe khoang mình là người đã có vợ rồi, những nghĩ đến lúc sáng bọn họ trêu ghẹo mình thì lại không khoe nữa.
"Vợ con tôi vẫn chưa ăn cơm nên tôi về nhà ăn."
Nói rồi, anh xách túi lưỡi vội vàng rời đi.
Này...