Ấy thế mà càng không muốn thảo luận thì lại càng muốn hóng chuyện. Đặc biệt là lúc huấn luyện, Quý Trường Tranh là người đầu tiên lên làm mẫu. Mỗi lần anh thực hiện động tác bước đều, chân anh lại run lên lẩy bẩy, tần suất rung chuyển gần giống tần suất con ong rung cánh.
Tóm lại là siêu nhanh!
Sĩ quan hậu cần và những người khác đứng gần đó suy ngẫm rồi phân tích: "Đây có phải là di chứng của mười hai lần một đêm không?"
"Có lẽ vậy. Dù sao thì lần đầu của tôi cũng run, nhưng cũng không run đến mức đó."
"Thì ra mười hai lần là như vậy đó hả?"
Trước đây chưa bao giờ nhìn thấy, giờ thì được thực chứng rồi."
Tiểu đoàn trưởng Triệu nói: "Sao tôi lại cảm thấy phản ứng của Tiểu đoàn trưởng Quý giống như ngày hôm sau sau khi đứng tấn lần đầu vậy nhỉ?"
Bởi vì anh biểu hiện giống y đúc thời điểm đó, đùi và bắp chân của anh hoàn toàn mất kiểm soát, chúng run rẩy ngay cả khi anh không nhấc chân, và sẽ càng run nhiều hơn mỗi khi di chuyển.
Tiếng nói vừa dứt đã có rất nhiều cặp mắt nhìn sang. Thấy vậy, Tiểu đoàn trưởng Triệu lập tức sửng sốt: "Nhìn tôi làm gì?"
Sĩ quan hậu cần: "Tôi nghĩ cậu đang nói bậy."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
"Tôi hỏi cậu nhé, trong trường hợp Quý Trường Tranh có một người vợ xinh đẹp như vậy, thì cậu nghĩ đêm hôm khuya khoắt, xác suất cậu ta không ôm vợ ngủ mà chạy đi đứng tấn là bao nhiêu phần trăm?"
"Cậu ta bị điên?"
"Tôi thấy những gì Sĩ quan hậu cần nói có lý đó."
Tiểu đoàn trưởng Triệu suy nghĩ một lúc: "Chắc là tôi đã đoán sai rồi."
Anh ta đi theo nhìn sang, chân Quý Trường Tranh quả nhiên đang run rẩy, thắt lưng hình như cũng run?
Khi tập đứng tấn, hình như eo không rung, chỉ rung chân mà thôi, nhìn bộ dạng này thì quả thực là di chứng của mười hai lần một đêm.
"Quý Trường Tranh đúng là Quý Trường Tranh. Thể lực đúng là tốt thật, mười hai lần một đêm cơ đấy."
"Chết tiệt, tôi ghen tị quá đi mất!" Nói ra chỉ tổ thêm mất mặt.
Tất nhiên, Tiểu đoàn trưởng Triệu sẽ không bao giờ nghĩ đến việc có kẻ biến thái như Quý Trường Tranh, anh không chỉ tập đứng tấn mà còn chống đẩy nên cả thắt lưng cũng đau nhức và run rẩy.
Quý Trường Tranh ở bên kia vẫn kiên trì thực hiện động tác bước đều về phía trước, mỗi lần đá một cái, ngón chân căng lên theo phản xạ liền run lên. Đó là điều mà anh không thể kiểm soát được nữa.
Anh liếc nhìn xung quanh, thấy Sĩ quan hậu cần và những người khác đang đang nói chuyện mà vẫn nhìn chằm chằm vào anh, anh cố gắng hết sức để giơ chân lên cao hơn.
Tần suất run rẩy cũng nhanh hơn.
Điều này...
Có thể chứng minh anh không còn là xử nam nữa!
*
Ở nhà, Thẩm Mỹ Vân ngủ không ngon, chiều hôm qua 'bà dì' tới, buổi tối cô ngủ trên giường, rất dễ tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy liền sờ vào giường, sợ bị chảy ra ngoài. Sau khi bị chảy ra thực sự rất khó chịu.
Cô nhớ chiếc băng vệ sinh của những năm sau này quá, đây thực sự là một bước tiến lớn trong việc giải phóng phụ nữ, hãy thoát khỏi những rắc rối của bản thân điiii.
Lúc này cô cầm chổi đi làm vệ sinh, sau đó giật mình nhận ra nền nhà cực kỳ trơn bóng.
Ngay cả bụi cũng biến mất? Tối qua Quý Trường Tranh đã làm gì?
Cô nhớ rõ ràng hôm qua trời đã khuya, nhà cửa còn chưa dọn xong nên định sáng nay sẽ dọn dẹp. Dù Thẩm Mỹ Vân có cố gắng thế nào cũng không bao giờ tưởng tượng được tối qua Quý Trường Tranh đã 'tìm người thân' cả phòng nhưng lại không tìm thấy. Thiếu điều là đào ba tấc đất lên nữa thôi.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô không cho Quý Trường Tranh đi nấu ăn mà tự mình nấu món canh rau củ.
Cô và Miên Miên mỗi người ăn một bát, phải nói rằng so với đồ ăn trong căn tin thì kỹ năng nấu nướng của cô có thể sánh ngang với đầu bếp.
Vẫn là tự tay làm ngon hơn.
Cô sắp xếp mọi thứ rồi đưa Miên Miên đi cùng, cô định sẽ ở lại trường tiểu học quân đội nên Miên Miên ở nhà với cô cũng không có vấn đề gì.