Bé đã được 5 tuổi rồi, đã đến lúc phải cho bé đi học mẫu giáo. Chủ yếu là để bé thích ứng trước với cuộc sống tập thể.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Mỹ Vân mặc một chiếc áo khoác mỏng, đương nhiên sẽ không để Miên Miên phải lạnh rồi. Cô tìm một chiếc áo khoác chần bông màu xanh da trời trong đống quần áo, khoác một lớp áo mỏng lên cho cô bé, choàng một chiếc khăn thấm mồ hôi ở sau lưng cho bé. Làm vậy là để tránh ngày đầu tiên con bé đến trường, có nhiều bạn nhỏ nên ham chơi, sẽ đổ mồ hôi khắp người, như vậy sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Sau khi thay quần áo xong. Thẩm Mỹ Vân nhìn con gái, cảm thấy mái tóc dài của Miên Miên có thể tết lại được, liền tết hai bím tóc nhỏ, đặt trước ngực cô bé.
Cô ngắm nghía đôi lông mày rậm, làn da trắng ngần như tuyết của cô bé, đúng là cực kỳ đáng yêu : "Aiyo, Miên Miên của mẹ xinh quá đi."
Thẩm Mỹ Vân ôm cô bé vào hôn một cái.
Miên Miên ngượng ngùng khi bị hôn, xấu hổ che mặt: "Là do tay nghề của mẹ tốt đó ạ."
Mẹ cô bé có thể tết rất nhiều kiểu tóc. Dù sao thì mỗi khi ra ngoài, cô bé sẽ bị các bạn nhỏ ghen tị, và tất nhiên còn bị các bạn lớn chạm vào mặt nữa.
Miên Miên miệng ngọt như mật, cô bé thật sự rất giỏi nịnh nọt người khác, điều này khiến Thẩm Mỹ Vân vui vẻ mỉm cười.
Cô trực tiếp bế cô bé lên, nói: "Đi thôi, hôm nay mẹ sẽ đưa con đến trường. Miên Miên có sợ không?"
Miên Miên nghiêng đầu, ôm mặt của mẹ mình: "Mẹ, mẹ quên rằng Miên Miên đã đi mẫu giáo và đã tốt nghiệp rồi sao ạ."
Cô bé đi học sớm, đã tốt nghiệp lớp mầm lớp chồi và lớp lá rồi. Thẩm Mỹ Vân rốt cuộc cũng có thể yên tâm khi nghe con mình không hề luống cuống khi phải đến trường.
Cô suy nghĩ một lúc: "Vậy hôm nay chúng ta cùng đến trường xem tình hình thế nào đã. Nếu đăng ký được thì hôm nay chúng ta hoàn thành luôn, còn không thì chúng ta trở về, hôm khác kêu ba đưa con đi nhé?"
Miên Miên gật đầu: "Vâng ạ."
Sau khi thu dọn mọi thứ ổn thoả, Thẩm Mỹ Vân ôm cô bé đi ra ngoài, cô vừa bước ra khỏi cửa, Miên Miên đã thét lên: "Mẹ bỏ con xuống đi, con tự đi, con nặng lắm."
Không thể 'đè bẹp' mẹ được.
Thẩm Mỹ Vân luôn tôn trọng ý kiến của con gái, nghe vậy, đương nhiên là cô đồng ý, dắt con gái rời khỏi khu nhà dân.
Vừa bước ra đã gặp Triệu Xuân Lan cũng từ trong nhà đi ra, trên tay ôm một đứa bé.
Đó là Chu Thanh Tùng.
Triệu Xuân Lan hơi sửng sốt khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân: "Hai mẹ con cô ra ngoài sớm thế có việc gì sao?"
Sau đó, dường như cô ấy nhận ra hôm nay Miên Miên ăn mặc xinh hơn thường ngày. Cô bé thắt hai bím tóc trên vai, mặc một chiếc áo khoác chần bông màu xanh da trời, bé dễ thương từ bé nên ăn mặc thế này trông như một nàng công chúa nhỏ.
"Hôm nay Miên Miên trông xinh quá. Cũng không biết Mỹ Vân cô phối đồ cho con bé thế nào, không những gọn gàng tươm tất mà còn đáng yêu thế nữa."
Miên Miên mím môi, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn dì Xuân Lan đã khen cháu, đều nhờ tay nghề của mẹ cháu tốt đó ạ."
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy liền nựng mặt Miên Miên, mỉm cười trả lời: "Hôm qua tôi đã nói chuyện với Sĩ quan hậu cần rồi, sau này khi tôi bận sợ không có thời gian chăm sóc Miên Miên, nên tôi nghĩ đến trường tiểu học của quân đội trước, xem họ tuyển sinh thế nào, có điều kiện gì? Chủ yếu là thời điểm hiện tại không tốt cũng chẳng xấu, đã hết thời gian đăng ký rồi, không biết có gửi con bé vào giữa chừng như vậy được không?"
Triệu Xuân Lan nghe vậy liền hỏi: "Cô biết đường không?"
Thẩm Mỹ Vân làm sao biết được, bây giờ cô chẳng biết mô tê gì về tình hình ở trường học cả.
Cô định vừa đi vừa hỏi, dù sao thì nơi ở trong quân đội cũng rộng lớn như vậy, tìm đại một người hỏi cũng biết trường tiểu học quân đội ở đâu rồi.