Nhìn vẻ mặt của Thẩm Mỹ Vân, Triệu Xuân Lan liền hiểu ra: "Vậy để Đại Nhạc nhà tôi đưa cô đến đó, vừa hay thằng bé cũng phải đến trường."
Khi cô ấy nói lời này, Thẩm Mỹ Vân nhìn sang, thấy Chu Thanh Tùng quả thực đang đeo trên vai chiếc cặp sách nhỏ.
Màu xanh quân đội là phong cách thời trang nhất trong thời đại này.
Cảm nhận được Thẩm Mỹ Vân đang nhìn mình, Chu Thanh Tùng theo bản năng đứng thẳng người: "Hôm nay cháu cũng mang cặp sách mới."
Chiếc cặp sách này được mẹ cậu bé đổi từ chiếc cặp to trước đó, nói rằng đó là phần thưởng dành cho cậu. Hôm qua cậu bé đã xin lỗi em Miên Miên rồi, điều đó rất dũng cảm.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười nói: "Trông đẹp đấy."
Được rồi.
Chu Thanh Tùng đứng thẳng lưng, tuy vẫn mang vẻ mặt ông cụ non, nhưng nhìn khóe miệng nhếch lên có thể thấy được tâm tình cậu đang rất tốt.
"Dì Mỹ Vân, em Miên Miên, để cháu đưa hai người đến trường."
Quân đội chỉ có một trường tiểu học, chỉ có con cái của quân nhân mới được học ở đây.
Thẩm Mỹ Vân nhìn cậu bé Chu Thanh Tùng tám tuổi, trong lòng suy nghĩ một chút, có lẽ lúc này cô không nên dùng kính màu nhìn cậu bé.
Cô gật đầu: "Cảm ơn cháu."
Cô vừa nói cảm ơn, Miên Miên tự nhiên làm theo, nói: "Cảm ơn anh."
Ngay khi chuẩn bị rời đi, Nhị Nhạc ù ù cạc cạc bước ra khỏi nhà, cởi quần ra cầm 'chim nhỏ', đứng ở cửa đi tiểu.
Đang đi tiểu giữa chừng, dường như nhìn thấy có ai đó trước cửa nhà mình.
Cậu bé dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn sang nói: "Chị tiên nữ này từ đâu đến thế?"
Sau khi nhìn kỹ hơn, cậu bé nói: "Ồ, là chị Miên Miên của mình mà."
Đó rõ ràng là một giọng điệu rất vênh váo, nhưng khi thốt ra từ miệng cậu bé lại có vẻ đặc biệt chân thành. Thậm chí cậu không hề xấu hổ chút nào, còn không quên đặt 'chim nhỏ' vào trong, không tiểu nữa.
Cậu bé chạy đến chỗ Miên Miên, đi vòng quanh cô bé: "Đúng là chị tiên nữ thật này. Tại sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ?"
Ngẩng mặt lên, chớp chớp đôi mắt to, lố lăng thật.
Thẩm Mỹ Vân và những người khác bất lực, cô tự nhủ rằng Chu Thanh Tùng giống hệt một khúc gỗ, miệng y như một chiếc vỏ sò.
Sao miệng em trai của thằng bé lại ngọt thế nhỉ?
Miên Miên không muốn nói chuyện với Chu Thanh Tùng, nhưng khi cô bé nhìn thấy Nhị Nhạc, nụ cười của cô bé tươi hơn một chút, : "Em trai Nhị Nhạc, em có mắt nhìn đó."
Cô bé cũng cảm thấy hôm nay mình giống một nàng tiên.
Nhị Nhạc cười khúc khích, lấy tay ôm mặt: "Con nói mà, con thấy tiên nữ rồi, hóa ra tiên nữ trông như thế này. Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đã thấy tiên nữ bao giờ chưa?"
Thằng bé thích 'vỗ mông ngựa'* này không chỉ tự vỗ mình mà còn lôi kéo mẹ nó vào cuộc.
*Nịnh nọt
Triệu Xuân Lan có thể nói gì? Cô ấy thuận theo gật đầu.
"Mẹ cũng nhìn thấy tiên nữ rồi."
"Đúng chứ?" Nhị Nhạc đi vòng quanh Miên Miên, đi được một nửa, cậu bé đột nhiên dừng lại, nhìn Miên Miên một lúc rồi nói: "Chị tiên nữ, bây giờ chị muốn đi đâu thế?"
Chu Thanh Tùng không nhìn nỗi vẻ nịnh hót của em trai mình nên mặt lạnh lùng nói: "Em Miên Miên sẽ đi học cùng anh."
Nhị Nhạc nghe vậy liền nghĩ 'sao vậy được'? ? ?
Anh hai muốn tranh giành chị tiên nữ với cậu bé. Sao chuyện này có thể xảy ra được! !
Nói về cướp người, cậu - Chu Nhị Nhạc chưa thua bao giờ!
Thế là Chu Nhị Nhạc nắm lấy tay Miên Miên lắc lắc, vừa khóc vừa nói: "Chị tiên nữ, em nhỏ hơn anh trai, ngốc hơn anh trai, em học kém hơn anh trai, chỉ biết khen chị xinh đẹp, đúng là một đứa bỏ đi. Chị tiên nữ, có khi nào chị chỉ thích anh trai mà không thích em không?"
Miên Miên: "???"
Chu Thanh Tùng: "???"
Nghe lời Nhị Nhạc nói, mấy người tại đó đều kinh ngạc.
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được nhìn sang Triệu Xuân Lan, nhỏ giọng hỏi: "Cô nuôi con thế nào vậy? Miệng lưỡi Nhị Nhạc sao lại lợi hại vậy?"