Triệu Xuân Lan: "Tôi thật sự không quản thằng bé, thằng bé biết nói sớm, lại là một đứa nói nhiều, từ nhỏ đã thích nịnh người.
So với lão đại hũ nút, dường như lão nhị có đầy miệng.
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ đây hẳn là trời sinh.
Bên kia, Miên Miên nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhị Nhạc là em trai con thích nhất."
Có lời này, Nhị Nhạc bấy giờ mới yên tâm: "Tiên nữ tỷ tỷ đang đợi con, con sẽ rất nhanh đến tuổi nhập học."
Thấy hai đứa nhóc lắm lời này vẫn chưa ngừng nói, Thẩm Mỹ Vân kịp thời ngăn lại: "Miên Miên, hôm nay con phải đến trường."
Bấy giờ, Miên Miên mới quyến luyến không thôi tạm biệt Nhị Nhạc.
Chu Thanh Tùng thấy một màn này, vô thức mím môi, im lặng bước nhanh đi tuốt đằng trước.
Thấy cậu bé như vậy.
Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên nhìn nhau, Triệu Xuân Lan lập tức hiểu ra: "Mặc kệ thằng bé, lão đại ghen đó. Ở nhà thằng bé cũng thế."
Lão nhị miệng ngọt, biết ăn nói, ở nhà lại biết dỗ người, lão đại miệng thua, nên thường xuyên tức giận.
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân hiểu ra, cô gật đầu, dẫn Miên Miên đi theo Chu Thanh Tùng.
Trường tiểu học quân đội nằm ngay bên ngoài quân đội, là một tòa nhà gạch ngói đỏ bốn gian, xây thành dãy.
Bên ngoài có một sân chơi nhỏ, nền đất, trải xỉ than, ở chính giữa, có một bục chào cờ nhỏ, hiển nhiên, đây là nơi kéo cờ hàng tuần.
Mặc dù trong lòng Chu Thanh Tùng không vui, nhưng rốt cuộc vẫn tận tâm tận trách, cậu bé chỉ vào phòng ở rìa.
"Đó là phòng làm việc của giáo viên của chúng ta."
Nghĩ một chút, lại chỉ vào phòng ở giữa: "Ngoài cùng bên trái là lớp mẫu giáo và lớp một, phòng thứ hai là lớp hai và lớp ba, phía sau là lớp bốn và lớp năm. Bây giờ anh đang học lớp hai."
Nói xong, gật đầu với Thẩm Mỹ Vân, nói: "Dì Mỹ Vân, cháu đi học đây, gặp lại sau, em Miên Miên."
Cậu bé có vẻ không vui lắm, mỗi khi quay đầu, vẻ mặt đều buồn buồn không vui.
"Đại Nhạc, cảm ơn cháu."
Thẩm Mỹ Vân cảm ơn cậu bé, cậu bé giúp cô là vấn đề thực tế.
Cô nói cảm ơn, Miên Miên trước giờ nghe lời mẹ, đương nhiên cũng nói cảm ơn theo.
Điều này làm cho tâm trạng Chu Thanh Tùng lập tức tốt hơn, khóe môi cong lên, không biết nghĩ đến điều gì, lại lần nữa rủ xuống.
Khi chuẩn bị chia tay.
Lý Tú Cẩm cũng dẫn Lâm Lan Lan tới, cô ta bỏ bình nước quân đội vào cho Lâm Lan Lan, nói: "Lan Lan, con vào học đi, tan học mẹ sẽ đến đón con."
Giọng rất dịu dàng.
Lâm Lan Lan đang định nói vâng, lại nhìn thấy, Thẩm Mỹ Vân cũng dẫn Miên Miên đứng ở cửa.
Hai người đều vô cùng lóa mắt, Thẩm Mỹ Vân xinh đẹp trẻ trung, là một đại mỹ nhân hoàn mỹ, mà Thẩm Miên Miên cũng không ngoại lệ, cô bé mặc áo chần bông màu xanh thời trang, thắt bím hoa, da vừa trắng vừa mịn, trông như một đứa trẻ đến từ thành phố lớn.
Điều này làm cho Lâm Lan Lan lập tức nảy sinh cảm giác nguy cơ, nguy cơ hơn vẫn còn ở phía sau.
Bởi vì bên cạnh Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Miên Miên, Chu Thanh Tùng vẫn đi theo giới thiệu, cô ta thấy rõ ràng, tâm trạng Chu Thanh Tùng vốn không tốt.
Nhưng vì một câu cảm ơn của Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Miên Miên, lập tức từ mây chuyển nắng.
Làm cho trong lòng Lâm Lan Lan cũng lập tức có cảm giác nguy cơ, phái biết mặc dù kiếp này cô ta không định gả cho Chu Thanh Tùng.
Nhưng cũng không có khả năng để Thẩm Miên Miên chiếm hời.
Vì vậy...
Lâm Lan Lan xách bình nước, như cánh bướm chạy về phía Chu Thanh Tùng, kéo cánh tay cậu bé, thân mật hô: "Anh Thanh Tùng, anh đi học sao không gọi em?"
Trước đây, mỗi ngày Chu Thanh Tùng đi học, đều sẽ vòng qua đường nhà bọn họ, gọi cô ta cùng đi học.
Nhưng hôm nay lại không.
Hôm nay cậu bé không chỉ không gọi, còn cùng đến trường với Thẩm Miên Miên.
Điều này làm Lâm Lan Lan rất khó chịu.