Cán bộ Triệu tò mò liếc nhìn Qúy Trường Tranh, muốn biết đối phương là người phương nào.
Có thể khiến chủ nhiệm Lâm đối đãi trịnh trọng như vậy.
Anh ta suy nghĩ miên man, không ngờ lại bị Quý Trường Tranh thấy được.
Anh nhướng mi, thản nhiên liếc nhìn, nhưng cán bộ Triệu lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Ngay cả sau khi vào văn phòng, cán bộ Triệu vẫn có chút sợ hãi.
Vị đồng chí kia nhìn vẫn còn trẻ như thế, mà sao ánh mắt lại sắc bén đến vậy cơ chú. Giống như một con sư tử đang ngủ sâu, đột nhiên mở mắt ra nhìn lũ thỏ đang vui đùa nhảy nhót!
Bên trong văn phòng.
Nhóm người ngồi xuống.
Quý Trường Tranh nói với Quý Minh Viễn: "Mọi người cứ tự nhiên, đừng quan tâm tới tôi."
Nói xong, anh tìm chỗ nào đó ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, dáng vẻ bất cần đời.
Bên kia, chủ nhiệm Lâm có chút căng thẳng, nghĩ thầm, sao mà mặc kệ được chứ.
Anh cứ ngồi như vậy, văn phòng vốn khoáng đãng bỗng có chút chật chội đến lạ kỳ.
"Chủ nhiệm lâm, đây là đơn xin về nông thôn của tôi, ông xem thử đi, nếu không có vấn đề gì, ông có thu xếp giúp tôi được không."
Quý Minh Viễn phá vỡ sự im lặng, rất lễ phép nói.
Đương nhiên chủ nhiệm Lâm không từ chối rồi, ông ta xoay người, từ trong túi móc ra một cây bút, viết chữ "phê duyệt" lên.
Sau đó nhanh chóng đưa cho cán bộ Triệu hoàn thành thủ tục.
QUý Minh Viễn muốn đến tỉnh Hắc, mà cán bộ Triệu lại vừa vặn phụ trách khu vực này.
Tuy nhiên, cán bộ có chút lo lắng khi tiếp quản tờ đơn, bởi vì Quý Trường Tranh tình cờ ngồi vào chỗ của anh ta.
Anh ta không dám đến đó, cũng không dám không làm.
Nhưng mà không làm?
Sáu con mắt nhìn anh ta.
Cán bộ Triệu đang rơi vào tình thế cực kỳ khó khăn nên không còn cách nào khác là cắn răng chịu đựng, bước đến trước mặt Quý Trường Tranh, xếp đơn đăng ký lên trên.
Chỉ là vừa mới làm xong.
Đơn đăng ký của Thẩm Mỹ Văn lại rơi ra ngoài.
Cán bộ Triệu vừa định nhặt nó lên, kết quả...
Có một bàn tay nhặt nó lên nhanh hơn anh ta.
Cán bộ Triệu: "?"
Xảy ra chuyện gì vậy?
Ai nhặt rồi?
Cán bộ Triệu ngẩn người.
Ngược lại, Quý Trường Tranh nhặt tờ đơn lên, đọc từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng dán mắt vào ba chữ Thẩm Mỹ Vân.
"Thẩm Mỹ Vân?"
Anh mím môi, khẽ đọc lên cái tên này.
Anh lại nhìn xuống cột quan hệ gia đình của Thẩm Mỹ Vân thì thấy ba chữ Thẩm Miên Miên.
Quả nhiên!
Thật trùng hợp!
Đúng là hai mẹ con kia.
"Bọn họ muốn xuống nông thôn à?"
Quý Trường Tranh thản nhiên hỏi, đôi chân thon dài dựa vào góc bàn, độ cao giữa bàn với mặt đất quá thấp dường như khiến đôi chân anh không có chỗ tựa.
Cán bộ Triệu hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại câu hỏi của đối phương thì chủ nhiệm Lâm bên cạnh lại đá cho anh ta một cái.
Cán bộ Triệu nghển cổ nhìn tờ đơn đăng ký trong tay đối phương: "Ý ngài là?"
"Là đồng chí Thẩm Mỹ Vân này sao?"
Quý Trường Tranh trầm giọng "Ừ" một tiếng.
Cán bộ Triệu hiểu ra ngay: "À, ngài đang hỏi cô ấy à? Đồng chí Thẩm Mỹ Vân này muốn xuống nông thôn nhưng hai mẹ con họ lại không đủ điều kiện để đi."
Vừa nói xong, Quý Trường Tranh đang nhàn nhã ngồi trên ghế bất giác ngồi thẳng dậy, hờ hững hỏi: "Tại sao?"
Cán bộ Triệu vô thức quay sang nhìn chủ nhiệm Lâm, thấy chủ nhiệm Lâm gật đầu thì mới dám tiết lộ chuyện của Văn phòng Giáo dục Thanh niên.
"Thân phận của bọn họ không phù hợp."
Thấy vẻ khó hiểu vừa đủ trên mặt Quý Trường Tranh, cán bộ Triệu nói tiếp:
"Một mặt là vì vấn đề tuổi tác của đồng chí Thẩm Mỹ Vân, một mặt là vì việc cô ấy còn dẫn theo một đứa con gái, chúng tôi thật sự không thể sắp xếp một người có thân phận như cô ấy xuống nông thôn. Vả lại, bên trên đã có chủ trương là cho thanh niên trí thức độc thân xuống dưới."
Không có chuyện để người ta mang người nhà đi cùng.
Nghe vậy, Quý Trường Tranh vô thức mỉm cười.