[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 61 - Chương 61: Ngày Thứ Chín Xuyên Không 1

 Chương 61: Ngày Thứ Chín Xuyên Không 1 Chương 61: Ngày Thứ Chín Xuyên Không 1 Chương 61: Ngày Thứ Chín Xuyên Không 1

Anh có một gương mặt rất đẹp, lông mày cao, hốc mắt sâu, mũi thẳng, môi mỏng, đầu đinh, anh tuấn tươi sáng, khí chất xuất chúng bức người.

"Sở dĩ chính sách này không cho thanh niên trí thức mang người nhà theo là vì sợ quần chúng nhân dân có ràng buộc, có trách nhiệm trong người nên về quê rồi không tiện xây dựng nông thôn, đúng không?"

Sau đó, anh đổi chủ đề, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn phát ra tiết tấu nhịp nhàng lại khiến người ta vô cớ căng thẳng.

"Tuy nhiên, gặp những người tình nguyện mang theo người nhà cũng muốn xuống nông thôn xây dựng đất nước, đối với người có tư tưởng giác ngộ cao như vậy chẳng phải càng nên tạo điều kiện cho người ta à?"

Anh vừa dứt lời, cả văn phòng rơi vào bầu không khí tĩnh lặng. Lý lẽ này cũng có phần đúng nhưng sau khi nghe Quý Trường Tranh nói thì lại có vẻ hơi phản nghịch.

Mấy người có mặt trong phòng đều nhìn chằm chằm Quý Trường Tranh.

Phải biết rằng, bình thường Quý Trường Tranh không hay nói nhiều, lại không phải người thích xen vào chuyện của người khác.

Lần này đột nhiên anh nói nhiều như vậy là vì cô gái Thẩm Mỹ Vân này sao?

Tổng kết lại những câu nói vừa rồi thì ý của anh là phê chuẩn cho cô gái này xuống nông thôn? Cán bộ Triệu không hiểu ra sao, phải biết là đồng chí Thẩm Mỹ Vân này còn có một mối quan hệ khá phiền phức nữa.

Đó chính là ba cô.

Nhưng cán bộ Triệu không biết phải mở miệng thế nào.

Dù sao đối phương đã nói hết lời rồi.

Hình như chủ nhiệm Lâm nhận ra điều gì đó nên vội nháy mắt với cán bộ Triệu, ra hiệu anh ta đừng nói nữa.

Sau đó, chủ nhiệm Lâm đứng lên, bước đến trước mặt Quý Trường Tranh, ngập ngừng hỏi: "Đồng chí Trường Tranh, anh biết đồng chí Thẩm Mỹ Vân à?"

Quý Trường Tranh hơi khựng lại, vốn định nói không quen nhưng nghĩ đến gương mặt bánh bao giàn giụa nước mắt gọi ba cảnh sát, lời đến đầu lưỡi rồi lại ngoặt sang hướng khác: "Coi như quen biết."

"Ý của anh là để đồng chí Thẩm Mỹ Vân xuống nông thôn?"

Chủ nhiệm Lâm dò hỏi một lần nữa.

Anh ta muốn hỏi thăm thật rõ ràng để xem đối phương có ý gì.

Quý Trường Tranh không trả lời thẳng vào vấn đề mà chỉ cười như không cười, nói: "Theo tôi được biết, khi chính sách đưa thanh niên trí thức về quê vừa được ban hành, những người không muốn xuống nông thôn kêu trời trách đất chạy đi tìm cửa sau. Công việc của Văn phòng Giáo dục Thanh niên các ông cũng rất khó thực hiện đúng không?"

Những câu nói này đã thực sự chạm đến trái tim chủ nhiệm Lâm, anh ta chỉ hận không thể nhổ hết sự cay đắng trong lòng ra: "Đúng vậy! Ngày nào cũng có người đến cầu xin, tôi sắp nổ đầu đến nơi rồi."

Đó hoàn toàn là sự thật, có rất nhiều người không thể đắc tội được.

Nhưng chính sách lại rành rành ra đó, chủ nhiệm Lâm thật sự rất khó xử.

Cũng chỉ có đồng chí Trường Tranh mới thấu hiểu được rắc rối mà anh ta đang gặp phải.

Vẫn là đồng chí Trường Tranh tốt bụng.

Quý Trường Tranh nhướng mày, làm như hai người là anh em tốt vậy.

"Vậy tôi bày cho anh một cách nhé."

"Ngài cứ nói đi."

"Khi gặp những người không muốn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức xây dựng đất nước, hãy dùng tinh thần cống hiến quên mình của đồng chí Thẩm Mỹ Vân để đàm phán."

Nghe Quý Trường Tranh nói vậy, chủ nhiệm Lâm trầm tư: "Đàm phán thế nào?"

Quý Trường Tranh: "Ngay cả nữ đồng chí mang theo con gái như Thẩm Mỹ Vân còn sẵn lòng xuống nông thôn xây dựng đất nữa thì những đồng chí độc thân, không có ràng buộc kia có lý do gì mà không đi?"

"Ý ngài là?"

Quý Trường Tranh: "Tôi hỏi ông nhá, tinh thần muốn xuống nông thôn dù có phải mang cả người nhà đi cùng của đồng chí Thẩm Mỹ Vân có đáng giá để người khác học tập không?"

Chủ nhiệm Lâm vô thức gật đầu: "Đáng."

"Thế ông có muốn nhận cô ấy không?"

"Muốn."

"Thế chẳng phải xong chuyện rồi sao."

Bình Luận (0)
Comment