Sĩ quan hậu cần nói với các chiến sĩ đang xây chuồng heo cạnh đó: "Các cậu xây tiếp đi, tôi đi tìm người, kéo mấy xe gạch từ xưởng gạch về."
Nói xong, một chiến sĩ biết chuyện nói: "Sĩ quan hậu cần, ba xe gạch này đã vượt chỉ tiêu rồi, kế toán Lưu đã hùng hùng hổ hổ nói vượt quá dự toán rồi."
Sĩ quan hậu cần đau lòng nói: "Cho người đến xưởng gạch kéo, chuyện còn lại để tôi giải quyết.
Nói xong, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Cô ở đây quan sát giúp tôi, tôi đến văn phòng lãnh đạo một chuyến."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Nhận được câu trả lời, sĩ quan hậu cần quay đầu chạy về phía văn phòng của sư đoàn trưởng Trương, lúc đi, còn không quên kéo theo cả kế toán Lưu.
"Cậu kéo tôi làm gì? Sĩ quan hậu cần, tôi nói cho cậu, dự toán tháng này của cậu đã vượt chỉ tiêu, cậu còn thế nữa, tháng sau tôi sẽ bóp cổ cậu."
Kế toán Lưu cũng gấp muốn chết, trợ cấp và phân ngạch mỗi tháng của quân đội chỉ có nhiêu đó, sĩ quan hậu cần một mình hận không thể chiếm hơn phân nửa.
Những ngày kế tiếp phải qua như thế nào?
Sĩ quan hậu cần mặc kệ anh ấy: "Anh theo tôi đến văn phòng lãnh đạo một chuyến là được."
Trực tiếp kéo kế toán Lưu đi.
Kế toán Lưu: "..."
Thì ra một quân đội lại ức hiếp một kế toán như anh ấy phải không?
Văn phòng.
Sư đoàn trưởng Trương vừa định đứng lên họp, liền thấy sĩ quan hậu cần kéo kế toán Lưu đến.
Ông ấy luôn có cảm giác hiệp thiên tử lệnh chư hầu.
Đối phương lại có chuyện muốn làm rồi.
Sư đoàn trưởng Trương muốn đi, nhưng lại bị sĩ quan hậu cần chặn cửa.
"Lãnh đạo, tôi tìm ngài có chút việc, cần ngài đóng dấu phê duyệt giúp, đúng rồi, kế toán Lưu cũng tới, người đều tới đủ. Tôi liền nói thẳng vậy."
Sĩ quan hậu cần đóng cửa phòng làm việc lại, trực tiếp chặn đường đi của hai người.
"Tôi dự định biến trại nuôi heo từ hai chuồng thành mười chuồng, hai người phê chuẩn cho."
Sư đoàn trưởng Trương phụt một tiếng, một ngụm trà phun ra ngoài: "Bao nhiêu?"
"Mười chuồng heo, nói đơn giản chính là một trại nuôi heo mô hình nhỏ."
Sư đoàn trưởng Trương đặt bình tráng men lên bàn, cộp một tiếng: "Sĩ quan hậu cần, cậu không đùa chứ? Giống heo cậu còn chưa mang về, một hơi xây mười chuồng heo? Làm một trại nuôi heo mô hình nhỏ? Chúng ta là quân đội, không phải xưởng thịt liên hợp."
Sĩ quan hậu cần không chút sợ hãi: "Tôi hỏi ngài, cho quân đội mỗi ngày ăn một con heo, ngài có muốn ăn không?"
Này...
Sư đoàn trưởng Trương trầm mặc.
Kế toán Lưu đang định nói gì đó, lại bị sĩ quan hậu cần chặn lại: "Kế toán Lưu, anh muốn ăn không? Nếu tôi nhớ không lầm, khoảng thời gian trước ầm ĩ lợi hại nhất hình như là anh phải không, nói gì mà sĩ quan hậu cần tôi làm chuyện vô dụng, chi tiền cho tôi, kết quả tôi để mấy người ăn bữa dưa muối. Là tôi không muốn cho mọi người ăn thịt sao? Trước đây tôi chính là không tiền, không hàng, không bản lĩnh, bây giờ lại khác, tôi tuyển được một nhân tài nuôi heo, có thể đảm bảo cung cấp cho quân đội chúng ta mỗi ngày một con heo, tôi chỉ hỏi hai người có muốn hay không muốn?"
Này —
Ai có thể không muốn chứ.
Kế toán Lưu liền nói: "Tôi muốn là được sao?"
Sĩ quan hậu cần, đương nhiên, hôm nay có cơ hội ngay trước mắt anh, anh có thể không muốn sao?"
"Sĩ quan hậu cần, cậu bớt vẽ bánh nướng cho tôi, sau này xây dựng đâu phải không được, đợi có điều kiện kia đã."
Sĩ quan hậu cần cười khẩy: "Một ngày ba bữa, tôi cũng đâu thấy anh bảo ngày mai lại ăn."
Kế toán Lưu: "..."
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa."
Sư đoàn trưởng Trương suy nghĩ một lúc, nói: "Dự toán cho mười chuồng quá nhiều, như vậy đi, năm. Mỗi người lui một bước."
Sĩ quan hậu cần: "Chậm rồi, tôi đã cho người đi xưởng gạch kéo gạch rồi."
Sư đoàn trưởng Trương phùng mang trợn mắt tức giận: "Cậu đã quyết định rồi, còn đến tìm tôi làm gì?"
"Tìm ngài xin phê duyệt."