Anh ấy cầm tờ phê duyệt, vỗ lên bàn: "Lãnh đạo, hôm nay ngài không phê, tôi liền đập đầu lên bàn tự tử."
Dù thế nào, ai dám ngăn cản anh ấy nuôi heo, anh ấy liền nổi nóng với kẻ đó.
Sư đoàn trưởng Trương: "..."
"Tôi thấy cậu thật sự làm bậy, đồng chí Thẩm Mỹ Vân trẻ tuổi, cậu cũng trẻ tuổi, hồ nháo theo cô ấy."
Còn chưa dứt lời.
Bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mời vào!"
Hách Mai không ngờ văn phòng lãnh đạo lại nhiều người như vậy, nhưng cô ấy cũng không mất bình tĩnh, đi vào liền chạy thẳng đến chỗ sư đoàn trưởng Trương.
"Lãnh đạo cũ, tìm ngài xin một người, ngài nhất định phải điều đến trường học cho tôi."
Sư đoàn trưởng Trương: "Ai?"
Hách Mai: "Thẩm Mỹ Vân."
Sĩ quan hậu cần: "..."
Sắc mặt sĩ quan hậu cần lập tức tái xanh, quay đầu nhìn về phía Hách Mai: "Không phải chứ cô Hách, cô đào chân tường, cũng không đến nỗi đào như vậy chứ? Đồng chí Thẩm Mỹ Vân là người của tôi, cô dám đào cô ấy, thì giẫm qua xác tôi đi."
Hách Mai khó hiểu: "Vừa rồi anh nói muốn đâm chết trên bàn của lãnh đạo cũ, bây giờ lại bảo tôi giẫm qua xác anh, sĩ quan hậu cần anh có bao nhiêu cái mạng vậy?"
Sắc mặt sĩ quan hậu cần cứng đờ trong giây lát: "Tóm lại cô cướp ai cũng được, nhưng không thể cướp Thẩm Mỹ Vân!"
Đó là mạng của anh ấy!
Hách Mai thấy lạ: "Vừa rồi anh bảo sẽ đập đầu chết trên bàn làm việc của lão lãnh đạo, giờ lại bảo tôi giẫm lên mạng sống của anh, sĩ quan hậu cần này, anh có mấy cái mạng vậy?"
Sĩ quan hậu cần mặt đơ ra trong chốc lát: "Tóm lại, cô muốn giành ai cũng được, không được giành Thẩm Mỹ Vân!"
Đó chính là mạng sống của anh ấy!
Nghe vậy, Hách Mai im lặng, cô ấy suy nghĩ một lúc: "Xem ra đồng chí Thẩm Mỹ Vân rất quan trọng với anh nhỉ?"
Sĩ quan hậu cần không chút do dự gật đầu.
"Vậy tôi nói cô ấy cũng rất quan trọng với tôi thì sao?"
Thấy mọi người đều nhìn sang, Hách Mai nói: "Đồng chí Thẩm Mỹ Vân có bằng đại học, các anh biết chứ?"
Việc này sư trưởng Trương và kế toán Lưu đúng là không biết.
Nhưng sĩ quan hậu cần thì biết, anh ấy gật đầu.
"Thế thì xong, một cô sinh viên đại học như vậy mà anh lại bắt cô ấy đi chăn heo, sĩ quan hậu cần, anh có lương tâm không?"
Sĩ quan hậu cần: "..."
"Cô ấy có năng lực, tôi mới lôi kéo cô ấy về nuôi heo, nếu cô ấy không có năng lực thì tôi đưa cô ấy về làm gì? Huống hồ, cô ấy còn là sinh viên đại học Nông nghiệp, nuôi heo mới là sở trường của cô ấy."
Nghe vậy, Hách Mai cười lạnh: "Anh cũng nói cô ấy là sinh viên đại học Nông nghiệp, không phải sinh viên đại học thú y chứ?"
"Cô đang cãi cùn!"
Sĩ quan hậu cần không nhịn được mà phản bác.
Hách Mai không để ý đến anh ấy, nhìn thẳng về phía sư trưởng Trương: "Hiện tại tình hình là như thế này, đồng chí Thẩm Mỹ Vân là người có trình độ học vấn cao nhất trong đơn vị của chúng ta, một người như vậy, lãnh đạo không để cô ấy đến trường dạy học, chỉ bảo cho những mầm non tương lai của đất nước, mà lại bắt cô ấy đi nuôi heo. Thưa lãnh đạo, ngài không thấy điều này rất nực cười sao?"
"Chẳng lẽ tương lai của hàng trăm học sinh trong trường còn không bằng những con heo trong tay sĩ quan hậu cần sao?"
Điều này thật không thể so sánh được.
Sĩ quan hậu cần tức đến hoa mắt chóng mặt: "Cô Hách, sao cô lại đem học sinh ra so sánh với heo của tôi nuôi?"
"Sao lại không thể so sánh? Tam Ny và Tứ Muội nhà anh còn đang học ở trường chúng tôi đó. Tôi hỏi anh, con anh quan trọng hay heo quan trọng?"
Sĩ quan hậu cần không trả lời được, nếu anh ấy dám nói heo quan trọng hơn con anh ấy.
Thì về nhà, vợ anh ấy sẽ bắt anh ấy giặt đồ, còn hai cô con gái cũng sẽ cắt đứt quan hệ với anh ấy.
Nhìn thấy hai người này lại cãi nhau.
Sư trưởng Trương đập bàn: "Các người coi đây là chỗ nào? Cái chợ à?"