Sư trưởng Trương và Hách Mai đều không nói gì, nhìn nhau, không ai chịu thua ai.
"Sĩ quan hậu cần, anh cho rằng nuôi heo quan trọng, cô giáo Hách cho rằng tương lai của những đứa trẻ quan trọng, tôi muốn nói rằng, cả hai điều này đều rất quan trọng. Trước mắt, liên quan đến khẩu phần ăn của hàng trăm, hàng nghìn người trong đơn vị chúng ta, cô giáo Hách, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây cô còn kêu ca về điều kiện sinh hoạt của đơn vị muốn mua thịt cũng không mua được đúng không?"
Cô giáo Hách không nói gì nữa, cô ấy cũng thiếu thịt ăn: "Tôi thừa nhận tôi thiếu thịt ăn, nhưng tôi cho rằng tương lai của những đứa trẻ này quan trọng hơn chuyện ăn thịt. Lãnh đạo cũng biết đó, trình độ giáo viên của trường chúng tôi rất chênh lệch, lấy tôi làm ví dụ, tôi tốt nghiệp cấp hai nhưng ở trường đã là trụ cột rồi, trong quá trình giảng dạy, tôi biết rõ năng lực của mình không đủ, vì vậy tôi mới muốn lôi kéo đồng chí Thẩm Mỹ Vân."
"Cô ấy là sinh viên đại học, trình độ cao, năng lực mạnh, tôi cũng đã xem qua chữ viết trên bảng của cô ấy, rất đẹp, hơn nữa còn rất nắn nót. Cô ấy là người trời sinh để làm giáo viên. Mọi người đừng vội phản đối tôi, tôi chỉ muốn hỏi mọi người thế này. Lãnh đạo, sĩ quan hậu cần, và kế toán Lưu, các anh đều có cháu có con đang học ở trường chúng tôi, các anh có muốn tương lai con cháu có thành tựu cao, trở thành rường cột của đất nước không?"
Ai mà không muốn chứ?
Làm cha mẹ thì ai mà không muốn con mình tương lai giỏi giang?
Sĩ quan hậu cần: "Muốn thì muốn, nhưng mà..."
Anh ấy còn chưa nói xong, đã bị Hách Mai cắt ngang: "Lấy sĩ quan hậu cần làm ví dụ, Tứ Muội nhà anh ấy học không tốt, không phải cô bé không thông minh, mà là chúng ta không tìm đúng phương pháp. Tôi không có năng lực này, nhưng đồng chí Thẩm Mỹ Vân chưa chắc đã không có năng lực này."
Sĩ quan hậu cần nghe xong cũng động lòng, Tứ Muội à.
Nghĩ đến một nửa, anh ấy cố tình cắt đứt suy nghĩ của mình, ngoảnh mặt sang một bên: "Tôi không nghe, tôi cho rằng nuôi heo quan trọng hơn, tôi không cần cô cảm thấy."
Hách Mai: "..."
Đây là ăn vạ rồi.
Cô ấy nhìn về phía lãnh đạo.
Sư trưởng Trương nghĩ ngợi một lúc: "Các người cãi nhau ở đây cũng vô ích, chúng ta hãy nghe ý kiến của người trong cuộc."
"Kế toán Lưu, đi gọi đồng chí Thẩm Mỹ Vân đến đây cho tôi?"
Nói được một nửa, Quý Trường Tranh đến tìm sư trưởng Trương bàn bạc chuyện gì đó, liền hỏi: "Lãnh đạo, ngài tìm Mỹ Vân nhà tôi làm gì?"
Anh vừa đến, sĩ quan hậu cần và Hách Mai bên cạnh lập tức mỗi người túm lấy một cánh tay.
Bắt đầu nói.
Nói xong, cả hai đều đi hỏi ý kiến của Quý Trường Tranh: "Anh có thấy đồng chí Thẩm Mỹ Vân phù hợp làm giáo viên hơn không?"
"Phù hợp nuôi heo hơn phải không?"
Quý Trường Tranh làm sao biết trả lời thế nào: "Tôi nói không tính, phải để Mỹ Vân nhà tôi nói mới tính."
"Chậc."
Sĩ quan hậu cần quay đầu đi, Hách Mai cũng không nhìn anh nữa.
Nửa giờ sau, Thẩm Mỹ Vân vội vã chạy đến từ chuồng heo: "Có chuyện gì vậy?"
Nghe nói lãnh đạo tìm cô.
Sư trưởng Trương kể lại tình hình một lần, sau đó hỏi: "Đồng chí Thẩm Mỹ Vân, hai việc này, cô muốn làm việc nào hơn?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Tôi rất cảm ơn cô giáo Hách đã ưu ái tôi, nhưng tôi muốn nuôi heo hơn làm giáo viên."
Không phải cô nói bừa, cô cũng biết làm giáo viên nhàn hơn nuôi heo, nhưng ở giai đoạn hiện tại.
Không phải là lựa chọn tốt nhất của cô, còn bảy năm nữa mới khôi phục kỳ thi đại học, trong bảy năm này nghề giáo viên rất nguy hiểm và không ổn định.
Mẹ cô là giáo viên, hãy nhìn xem mẹ cô hiện giờ ra sao.
Vì vậy, nghề giáo viên hoàn toàn không nằm trong phạm vi lựa chọn của cô.
Thẩm Mỹ Vân vừa nói xong, sĩ quan hậu cần liền mừng rỡ, Hách Mai thì thất vọng: "Đồng chí Thẩm, cô không cần suy nghĩ lại sao?"