"Được rồi, giải tán hết đi, vẫn là câu nói cũ, chỉ cần là đồ ăn, nhất định không được bỏ qua cho tôi."
Người phía dưới tất nhiên không thể không đồng ý.
Đợi sau khi mọi người giải tán, Trần Viễn nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, anh ấy hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Thẩm Mỹ Vân chỉ chỉ Tiểu Trường Bạch cách đó không xa: "Để em đi thả heo, nhân tiện mở mang kiến thức về thảo nguyên ngoại ô."
Cô giờ mới sực nhớ tới việc chính.
"Anh, anh đi theo em một chuyến."
Xung quanh có nhiều tai mắt, cách đó không xa còn có người của bộ đội 638, thường thường nhìn chằm chằm bên này, chỉ cần bên này có thứ tốt, bọn họ lập tức tùy thời cướp tay trên.
Lúc này, ai còn nhớ đến tình anh em chứ, đều là ai cướp được thì tính là của người đó.
Trần Viễn vẫn đang hơi bận rộn, lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy Lương Chiến Bẩm đang nhìn chằm chằm bên này, hơn nữa còn dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh, lời cô muốn nói đã dâng đến bên miệng, lại phải dịu dàng nói: "Phía trước rãnh nước, em lỡ làm rơi một chiếc giày, anh giúp em vớt lên nhé?"
Cô còn cố ý giơ đôi chân trần của mình lên, đôi chân của Thẩm Mỹ Vân cực kỳ xinh đẹp.
Vừa trắng vừa nhỏ, mượt mà đáng yêu, cho dù là dính bùn cũng vậy.
Trần Viễn vừa nghe vậy, không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý: "Giày sao lại rơi hết rồi? Trong này có nhiều chỗ có quả gai, em đừng đi chân trần nữa."
Thẩm Mỹ Vân cười hì hì nói: "Đây không phải là vì em không cẩn thận sao."
Cô kéo cánh tay Trần Viễn: "Đi nhanh lên anh!"
Trần Viễn gật đầu, dặn dò cấp dưới bên cạnh rồi theo Thẩm Mỹ Vân đi xa.
Ngay khi họ đi.
Lương Chiến Bẩm liền sai một thuộc hạ tới hỏi: "Nữ đồng chí vừa rồi, có quan hệ gì với Trần Viễn?"
Sao lúc trước đứng chung một chỗ cùng Quý Trường Tranh, lúc này lại thân mật với Trần Viễn như vậy.
Cũng trùng hợp, cấp dưới anh ta gọi tới này, vừa vặn cũng biết tình huống của Thẩm Mỹ Vân, anh ta lập tức giải thích: "Nữ đồng chí vừa rồi là vợ của doanh trưởng Quý, hình như cũng là em gái của đoàn trưởng Trần.
"Vậy bọn họ vẫn là thân thích."
Nghe vậy, Lương Chiến bẩm lập tức nở nụ cười: "Vậy lúc này đây chúng ta thắng chắc rồi."
Có nữ đồng chí kia ở bên trong càn quấy, hết lần này tới lần khác làm phiền hai người Trần Viễn và Quý Trường Tranh, bọn họ còn tin sái cổ.
Cái gì mà đi nhặt giày chứ?
Chuyện đi nhặt giày này, thật sự là như đang đùa giỡn.
Loại người như nữ đồng chí này, vẫn là càng nhiều thì càng tốt hơn, như vậy bọn họ cũng có thể thắng thuận lợi hơn.
Nghĩ tới đây, Lương Chiến Bẩm như là thấy được thắng lợi, vẫy tay với tay sai bên cạnh.
"Vừa rồi lão Hổ không phải nói ở bên kia phát hiện một tổ ốc sao? Đi nhặt hết ốc về đi."
Ở thời điểm thiếu thịt thế này, thịt ốc cũng là thịt! Tìm được đã rất đáng ngạc nhiên rồi!
Đằng kia.
Trần Viễn đi đến chỗ không có ai, rồi nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân, thấp giọng hỏi: "Nói đi, em tìm anh rốt cuộc là để làm gì?"
Suy cho cùng anh ấy là người đi ra từ bộ đội đặc thù, mắt nhìn người vẫn là tốt nhất, dựa vào tính tình của em gái nhà mình, chắc chắn không thể làm loại chuyện tùy hứng này.
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Làm sao anh phát hiện ra?"
Trần Viễn suy nghĩ một chút: "Bộ dáng yếu ớt dã man của em lúc trước, khác với bình thường quá nhiều."
Thẩm Mỹ Vân nhịn không được cười ha ha: "Vậy xem ra diễn xuất của em còn phải cải thiện lên."
Đợi cười xong, cô thấy bên cạnh không có ai rồi nói: "Em ở bãi cạn bên sông, hình như phát hiện ra một cái tổ cá, nhưng không chắc lắm, anh đi xem sẽ biết."
Cô vừa nói dứt lời, ánh mắt Trần Viễn sáng lên: "Thật sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừ ừ: "Nhưng anh tự đi xem đi."
Nói lời này, cô lập tức dẫn Trần Viễn đi đến hướng bên kia đi, lúc trên đường đi qua các chị dâu còn có người ngẩng đầu hỏi một câu.
"Mỹ Vân à, cô gọi đoàn trưởng Trần qua đó làm gì vậy?"