Những chị dâu này có người thuộc bộ đội của bọn họ, cũng có người thuộc bộ đội bên cạnh, cũng có hàng xóm địa phương. Thẩm Mỹ Vân tất nhiên không thể nói cho các cô ấy biết cô vừa phát hiện ổ cá.
Vì thế, cô cười khanh khách nói: "Giày của tôi rơi vào trong hố nước, tôi gọi anh tới nhặt giày giúp tôi."
Thì ra không phải có phát hiện gì!
Thật sự như là một đứa trẻ, vào thời điểm này, làm sao có thể đưa đoàn trưởng Trần nắm trong tay toàn cục gọi qua đây?
Đây không phải là đang làm chậm trễ tiến độ sao?
Mọi người tuy rằng không nói ra thành lời, nhưng khi trao đổi ánh mắt thì mọi người đều hiểu ngầm ý nhau.
Thẩm Mỹ Vân này không làm việc được, về sau nếu đại đội phân chia nhóm để hợp tác, cũng không thể chọn cô.
Vừa đi ngang qua, mặc kệ ai hỏi, Thẩm Mỹ Vân đều nói một câu trả lời như vậy.
Điều này cũng dẫn đến, một lát sau tin đồn Thẩm Mỹ Vân ham chơi, tính tình không đáng tin cậy lan truyền ra khắp mọi nơi.
Thế nhưng, Thẩm Mỹ Vân cũng không để ý, cô rất nhanh đã dẫn Trần Viễn đến nơi có ổ cá trê.
Cô nhìn ký hiệu lúc trước mình làm, dùng côn đẩy rong rêu ra.
Quả nhiên liền lộ ra con cá trê đang vùi bùn bên trong.
Ánh mắt Trần Viễn nhất thời sáng ngời, nhặt con cá trê lên cân nhắc: "Con này ít nhất cũng phải ba cân rưỡi."
Dùng cá trê hầm cà tím, đây chính là một món ăn nổi tiếng ở đây.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, lại dùng côn nhấc lên một chỗ rong rêu, lại có một con cá trê lộ ra.
Trần Viễn không làm gì khác, chỉ cần đi theo sau lưng Thẩm Mỹ Vân nhặt cá là được.
Thẩm Mỹ Vân không dám gây động tĩnh quá lớn, Trần Viễn thì không sợ, anh ấy thật sự là nhặt cá đến mức đã nghiền.
Thẩm Mỹ Vân một hơi chọc ra mười hai chỗ, Trần Viễn liền nhặt mười hai con cá.
Cô còn nói thủ đoạn chọn cá của mình cho Trần Viễn: "Anh, anh thấy không? Chỉ cần là nơi có cá trê, rãnh nước sẽ sâu hơn một chút, rong rêu đè xuống, hơn nữa xung quanh còn có vài dấu vết."
Đó là dấu vết của cá trê bơi trên mặt đất bùn.
Nhỏ giọt tí tách một đường.
Trần Viễn nhìn kỹ một chút thì công nhận: "Vẫn là em nhìn cẩn thận."
Lúc trước anh ấy chỉ lo nhặt cá về, nên không thấy cái này.
Thẩm Mỹ Vân: "Em tìm cho anh, anh tới nhặt."
"Được."
Hai người vẫn cứ phối hợp như vậy, vẫn nhặt vẫn nhặt, Trần Viễn lại không lấy rổ tới, cho nên mấy con cá trê kia đã bị anh ấy tiện tay đào một hố bùn, ném vào.
Rất nhanh, hố bùn kia cũng sắp đầy, nhưng mấy con cá trê kia còn chưa nhặt hết.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Lại đào thêm một cái hố nữa đi!"
Bên này, hai người nhặt cá đến mức quên cả trời đất.
Bên kia, Quý Trường Tranh tới, không tìm được vợ mình, cũng không thấy anh vợ mình thì hỏi người ta.
"Đoàn trưởng Trần đâu?"
"Lúc trước chị dâu Mỹ Vân tới nói giày bị rớt, bảo đoàn trưởng Trần qua nhặt giúp."
Là tiểu chiến sĩ Thẩm Mỹ Vân hỏi lúc trước.
Quý Trường Tranh liền muốn đi qua xem, thế nhưng vừa vặn có người tới tìm anh, anh không có cách nào, liền nói với sở trưởng vừa gọi tới: "Lão Thôi, đừng trông heo của anh nữa, đi gọi đoàn trưởng Trần tới đây, tôi tìm anh ấy có chút chuyện."
Sở trưởng lưu luyến sờ sờ Tiểu Trường Bạch: "Ăn thật ngon."
Bị Tiểu Trường Bạch vươn một móng chân tới cào, anh ta cũng không tức giận, ha ha cười nói: "Chờ anh đây đi làm việc đã, khi quay về lại thả mi ra nhé!"
Sở trưởng đi đến chỗ Quý Trường Tranh, thì nghe được lời này của anh.
Anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp đi tới.
Quý Trường Tranh còn không quên dặn dò một câu: "Giúp tôi xem Mỹ Vân có xảy ra chuyện gì không?"
Lời còn chưa dứt, người bên cạnh đã hô: "Doanh trưởng Quý, mau tới đây."
Quý Trường Tranh không có cách nào chỉ có thể đi tới.
Nhìn bóng lưng sở trưởng rời đi, nghĩ thầm, đó là một người quen, hẳn là không xảy ra sự cố lớn.