Vừa đến nơi Quý Trường Tranh đã dẫn Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên xuống xe, Quý Trường Đông cũng định đi theo.
Nhưng lại bị Quý Trường Tranh ngăn lại: "Anh cả, anh ở lại trông xe là được, chúng em sẽ quay lại ngay"
Có anh cả ở đây không đến lượt bọn họ trả tiền.
Quý Trường Đông thở dài dựa vào bên xe hút thuốc, tiễn ba người vào cửa hàng bách hóa.
Đi loanh quanh một vòng.
Thẩm Mỹ Vân vừa vào đã nhìn thấy chiếc xe đạp Phượng Hoàng được đặt ở cửa.
Đã mấy tháng trôi qua.
Nó vẫn còn đó!
Thấy vậy, Thẩm Mỹ Vân cảm khái: "Nó vẫn còn ở đây."
Miên Miên cũng nói: "Không ai mua sao?"
Một người bên cạnh đáp: "Trước đây đã bán rồi, đây là xe mới, mới bày ra hôm qua."
Thẩm Mỹ Vân tính toán chút trong bong bóng, muốn nhân cơ hội bán một số đồ ra ngoài. Nhưng lại lo không an toàn.
Thôi vậy, gặp thời cơ tốt thì bán một chút.
Vào cửa hàng bách hóa.
Thẩm Mỹ Vân họ đi thẳng đến quầy bán đồ bôi mặt dành cho phụ nữ, chỉ có thể nói rằng cho dù là thời đại nào, tiền của phụ nữ cũng dễ kiếm.
Quầy bán kem dưỡng da này, có rất nhiều đồng chí nữ vây quanh.
Bọn họ đều muốn mua, lưu luyến không rời nhưng lại không nỡ bỏ tiền.
Thẩm Mỹ Vân quan sát một chút, liền lấy một bộ kem dưỡng da tốt nhất bên trong, nói với nhân viên bán hàng: "Đồng chí, tôi muốn mua toàn bộ bộ này."
Ngón trỏ thon thả của cô chỉ vào bộ sản phẩm bên dưới tủ kính.
Nghe vậy nhân viên bán hàng nói: "Bộ này có hai lọ kem dưỡng da, một hộp dầu ngao*, một hộp kem dưỡng da, tổng cộng là mười bốn tệ tám, cô có chắc chắn muốn mua không?"
*Một loại dầu chăm sóc da giá rẻ có thành phần lớn là dầu và đựng trong vỏ sò hoặc ngao.
Đây thực sự không phải là rẻ.
Cho nên quầy hàng đã nhập hàng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bán được.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Cứ mua cái này, phiền cô gói lại giúp tôi."
Nói xong thì lấy tiền trong túi ra đưa cho.
Một tay trao tiền, một tay trao hàng, khiến những nữ đồng chí đứng bên cạnh không khỏi nhìn lại.
"Giàu thật đấy."
"Đúng vậy, một bộ như vậy cũng bằng nửa tháng lương của tôi rồi."
"Tôi còn chẳng dám mua một lọ kem dưỡng da trong đấy, cô ấy lại mua cả bộ, không chớp mắt."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân cười với những người phụ nữ kia, quay đầu dẫn Miên Miên đến một quầy hàng khác.
Quý Trường Tranh đi theo bên cạnh, anh rất tò mò: "Kem dưỡng da này tốt lắm sao?"
"Anh có muốn mua một bộ dùng không?"
Nhìn những người phụ nữ kia, có vẻ như bọn họ đều rất muốn có.
Thẩm Mỹ Vân: "Tốt thì tốt, nhưng em không cần." Không phải vì quá đắt, mà vì các sản phẩm chăm sóc da của cô đã được đổi thành những sản phẩm trong bong bóng.
Chỉ là cô vẫn dùng hộp đựng dưỡng da, chỉ là cô không kể những chi tiết này cho Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh quay lại nhìn, nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng.
Quay đầu đến quầy rượu thuốc lá, mua hai chai rượu Mao Đài mười sáu tệ, còn dùng hai phiếu đặc biệt.
Như vậy là đã dùng hết tất cả các phiếu đặc biệt trong nhà.
Thẩm Mỹ Vân không tiếc tiền, nhưng tiếc phiếu, Quý Trường Tranh an ủi cô: "Cuối năm nếu anh được phong danh hiệu cán bộ tiên tiến, lúc đó sẽ được phát thêm hai phiếu đặc biệt."
Anh sẽ lấy những thứ khác đổi với những người đồng nghiệp đã nhận được phiếu đặc biệt.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân mới không còn đau lòng nữa.
Dù sao phiếu đặc biệt còn khó kiếm hơn cả tiền, tiền thì tháng nào cũng phát, phiếu đặc biệt một năm chỉ có một đến hai lần.
Những phiếu đặc biệt trong nhà bọn họ đều là do Quý Trường Tranh trước đây thu gom từ những người đồng nghiệp.
Lần này đã dùng hết sạch.
Mua xong quà gặp mặt cho hai cụ già, lúc Thẩm Mỹ Vân đi ngang qua quầy hàng dành cho trẻ em, thấy có bán hoa voan đỏ thì hỏi Miên Miên: "Con có muốn không??"
Miên Miên lắc đầu: "Con thích dây buộc tóc đỏ hơn."
"Được rồi."