Một nhà ba người nhanh chóng ra khỏi cửa hàng bách hóa, ngay gần cửa hàng bách hóa, Thẩm Mỹ Quyên tưởng rằng mình nhìn nhầm.
Cô ta lập tức đuổi theo, nhưng chỉ đi được hai bước thì không thấy bóng dáng.
Cô ta xoa xoa mắt: "Có phải em quá mệt nên hoa mắt rồi không?"
Nếu không, sao cô ta lại thấy Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên ở cửa hàng bách hóa Bắc Kinh?
Phải biết rằng cả hai mẹ con họ đều đang đi cải tạo ở Hắc Long Giang.
Nghĩ đến đây Thẩm Mỹ Quyên thở dài, dùng sức day day huyệt thái dương, nghĩ đến cảnh về nhà sẽ phải đối mặt với người ba say khướt.
Cùng với người mẹ ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ, đánh nhau với ba.
Thẩm Mỹ Quyên càng đau đầu hơn.
Cô ta đi lang thang vô định trên phố, cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe Santana phóng qua trước mặt.
Đôi mắt của Thẩm Mỹ Quyên sáng lên, nhưng rồi lại tối sầm xuống.
Nếu cô ta có thể lấy được người có điều kiện như lái chiếc Santana này, thì địa vị của cô trong nhà cũng sẽ thay đổi đúng không?
Haiz.
Nghĩ đến đây, cô ta càng buồn hơn.
*
Nhà họ Quý thực sự không chờ nổi nữa.
Bà cụ Quý ngồi trên ghế, sốt ruột dậm chân: "Thằng cả có chuyện gì thế? Đi đón người mà sao lâu thế không thấy về!"
"Tôi đã nói rồi, sinh con trai không được, đến lúc quan trọng thì không tin cậy được!"
Bà cụ Quý vừa nói xong, mấy đứa con dâu nhìn nhau.
Bọn họ đều sinh con trai, vậy thì phải làm sao?
Nhưng mấy đứa cháu trai thì không nói gì, cúi đầu làm bộ như chim cút.
"Thôi, không ở nhà đợi nữa, tôi phải ra ngoài xem."
Bà cụ Quý không chờ được nữa trực tiếp đứng dậy, muốn ra cửa đón.
Cái này khiến Cố Tuyết Cầm vô thức nói: "Như vậy có ổn không?"
Dù sao bà cụ là mẹ chồng, mẹ chồng đi ra ngoài đón con dâu có vẻ hơi kỳ lạ.
Bà cụ Quý vung tay: "Nhà chúng ta không câu nệ những quy tắc này."
Nói xong, bà ấy trực tiếp sải bước ra khỏi phòng khách, nhìn động tác và dáng vẻ của bà ấy không giống như một bà lão sáu mươi tuổi chút nào.
Bà cụ Kỷ vừa ra ngoài, những người khác cũng ồ ạt đi theo.
Thôi vậy!
Cửa nhà họ Quý chật cứng người.
Cái này khiến những người hàng xóm xung quanh nhìn qua, có chút kinh ngạc: "Bà cụ Quý, mấy người sao thế? Trong nhà xảy ra chuyện gì lớn à? Sao lại đông người thế?"
Ngày thường nhà họ Qúy bận rộn, có thể gặp nhau đã là không dễ dàng.
Bà cụ Quý cười ha ha: "Hôm nay Quý Yêu của nhà tôi dẫn vợ và con gái về, không phải là sốt ruột muốn gặp sao?"
"Thế nên mới ra ngoài chờ."
Nghe vậy, những người hàng xóm xung quanh càng thắc mắc hơn.
"Vợ? Con gái?"
"Con trai út nhà bà đã kết hôn rồi à?"
Nhà họ Quý cũng không tổ chức tiệc cưới, thậm chí còn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bà cụ Quý: "Đúng vậy, tôi đã nói với mấy người chưa? Con trai út nhà tôi đã cưới vợ mấy tháng rồi."
Bà ấy vỗ đùi, quay đầu nhìn ông cụ Quý: "Tôi đã nói rồi mà, cứ quên mất cái gì."
"Là gì?"
"Nhà chúng ta chưa tổ chức tiệc cưới cho hai đứa nhỏ."
Chuyện lớn như vậy mà lại quên mất.
Đều tại thằng nhóc thối Quý Trường Tranh đó, cứ khăng khăng muốn tổ chức bên ngoài, bây giờ thì hay rồi!
Người nhà còn không biết nó đã kết hôn.
Ông cụ Quý cực kỳ bình tĩnh: "Chờ nó về rồi hỏi hai đứa nhỏ xem, tổ chức tiệc cưới bù ở nhà, cũng không cần tổ chức lớn, chỉ cần mấy gia đình ngồi lại ăn một bữa là được."
Nếu tổ chức lớn, thì sợ bị người ta tố cáo.
Còn không bằng cứ như vậy, người nhà tụ tập lại ăn một bữa, coi như là thông báo cho thiên hạ biết.
"Nhưng cụ thể thì vẫn phải hỏi xem chúng nó định làm thế nào?"
Bà cụ Quý gật đầu.
Đám trẻ nhà họ Quý đã không chờ được nữa.
"Chú út sao chưa về thế?"
Là đứa em trai của Quý Minh Viễn, Quý Minh Thanh.
Bà cụ Quý liếc nhìn, rồi nói: "Sắp rồi."
"Nhưng không phải đã nói rồi sao, hôm nay để Minh Viễn cũng trở về, sao nó lại không về?"