Đợi đến khi Thẩm Mỹ Vân cùng gia đình ba người đến Ngọc Kiều Hạng Quý Trường Tranh mới nói với Thẩm Mỹ Vân: "Lần đầu tiên anh đến, suýt chút nữa thì bị bọn họ đánh đuổi đi!"
Miên Miên tiếp lời: "Là con ra cứu bố."
Nếu không phải con đến, thì bố đã bị đánh rồi!
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy thế, không nhịn được cười: "Thật là vô tình"
Nếu không có lần đó, cô cũng sẽ không kết hôn với Quý Trường Tranh.
Một nhà ba người nắm tay nhau, đi vào khu đại viện số một Ngọc Kiều Hạng.
Vừa mới vào trong hẻm, đi đến bên cạnh nhà vệ sinh công cộng, có hàng xóm ra đổ bô nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.
Còn tưởng mình hoa mắt, liền dụi mắt thật mạnh, kinh ngạc nói: "Mỹ Vân?"
"Là Mỹ Vân phải không?"
"Tôi không nhìn nhầm chứ?"
Còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, liền dùng sức dụi dụi mắt, kinh ngạc nói: "Mỹ Vân?"
"Là Mỹ Vân à?"
"Tôi không nhìn lầm đúng không?"
Người nói lời này chính là của gia đình thím Lý ở giữa sân.
Thẩm Mỹ Vân nghe được câu hỏi của đối phương, cô mỉm cười gật đầu: "Là con đây, thím Lý."
Vừa nói xong, thím Lý ngây người, chiếc bô trong tay kêu loảng xoảng một tiếng, rơi xuống mặt đất: "Ôi, là Mỹ Vân thật sao, con về rồi sao? Sao con lại về?"
Đang định bước tới nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân để xác nhận, nhìn đi nhìn lại.
Cuối cùng mới nhớ tới, lúc này mới dùng tay nhấc bô lên rồi lại dứt khoát đặt xuống.
Chỉ là như thế mà nhìn Thẩm Mỹ Vân không xa mà cũng không gần.
Thẩm Mỹ Vân cũng không có giận, cô cười híp mắt nhìn đối phương. Tất nhiên, tiếng hô của thím Lý gần như kêu gọi tất cả những người hàng xóm xung quanh.
Sân rộng như vậy, nhà vệ sinh công cộng được xây ở giữa, khi mọi người nói chuyện trong nhà vệ sinh công cộng, người bên ngoài đều nóng lòng muốn nghe.
Chưa kể thím Lý hô lớn đến như vậy.
"Đúng là Mỹ Vân rồi."
"Còn Miên Miên, thím nghĩ Miên Miên cao hơn một chút."
"Không đúng, hai đứa đã về rồi, vậy còn ba mẹ các con đâu? Thẩm đại phu và Trần lão sư đâu?"
Mọi người vây quanh Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên, mồm năm miệng mười hỏi.
"Còn có, nam đồng chí đứng cạnh con, không phải là lúc trước tới viện chúng ta tìm con sao?"
Mọi người đều có ảnh hưởng sâu sắc đến Quý Trường Tranh.
Có rất nhiều câu hỏi, Thẩm Mỹ Vân nên trả lời câu nào đây?
Cô nhìn những khuôn mặt quen thuộc của những người hàng xóm cũ và chợt cảm thấy thân thiện.
"Ba mẹ con vẫn còn ở tỉnh Hắc này, họ chưa về, chỉ có con và Miên Miên trở về."
Nói xong, cô nắm tay Quý Trường Tranh trước mặt mọi người và giới thiệu với mọi người: "Đây là người yêu của con, người đã kết hôn khi con đang đi làm ở quê. Anh ấy tên là Quý Trường Tranh."
"Lần này con nghĩ sẽ không quay lại Bắc Kinh nên muốn mang anh ấy qua giới thiệu cho mọi người."
"Con có thể nói gì với các cậu và các cô của con, họ cũng đã chứng kiến con trưởng thành. Bây giờ con sắp kết hôn, đương nhiên phải nói cho mọi người biết."
Điều này được nói một cách công khai.
Những người hàng xóm xung quanh nhịn không được cười ha ha: "Đúng là muốn dẫn về cho chúng ta xem, kết hôn là chuyện trọng đại của đời người."
"Người yêu con là người tốt, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đến khu nhà của chúng ta, tôi đã nghĩ cậu ấy rất xứng đôi với con, cũng không ngờ rằng ánh mắt của tôi khá sắc bén, và hai người thực sự đã tiến tới với nhau."
"À, đúng vậy ạ, thực sự là không nghĩ tới."
Tất cả mọi người có chút cảm thán.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười phân phát kẹo mừng cho mọi người, chào hỏi xong, chào tạm biệt hàng xóm ở cửa đại viện, dẫn Quý Trường Tranh và Miên Miên đi vào bên trong đại viện.
Trong con hẻm nhỏ, những cây cổ thụ cằn cỗi vào mùa đông nay đã sum suê cành lá, xanh tươi mơn mởn. Lá cây hòe theo gió bay lên, phát ra tiếng xào xạc, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rơi xuống, rơi trên những căn nhà tạm thấp lè tè.