Hai bên con đường chật hẹp chất đầy than tổ ong, than tổ ong đã qua sử dụng trống rỗng, để lại những lớp vết đen trên những vách tường trắng xám.
Thẩm Mỹ Vân dẫn đường phía trước, nhón chân nhảy qua vũng nước, đi nghiêng người sát qua lối đi nhỏ, thận trọng tiến vào trong đại viện.
Thành thật mà nói, bọn họ từng nghĩ rằng vị trí của sân rộng lớn rất tốt vì vị trí thuận tiện.
Tuy nhiên, sau khi đến thăm Quý gia và nhìn vào sân của họ, lúc này mới giật mình khi nhận ra lý do tại sao người già Bắc Kinh lại khao khát những ngôi nhà ở thành phố phía Tây.
Bởi vì một người trông rất giống một đứa trẻ nghèo, còn người kia là một đứa trẻ nhà giàu nên sự chênh lệch đương nhiên là rất lớn.
Khi bọn họ bước vào.
Về cơ bản những người đi làm vào thời điểm này, đều đang giặt rửa cạnh bờ ao giữa sân.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười chào mọi người, sau đó đi đến ngôi nhà cũ của họ để nhìn xem.
Ngôi nhà cũ bị khóa, dưới mái hiên giăng từng lớp mạng nhện, nói thật thì nhà có người và nhà không có người có sự khác biệt rất lớn.
Cô nhìn bức vẽ bậy trên cửa, trong lúc nhất thời suy nghĩ ngàn vạn.
Miên Miên cũng nắm tay cô, nhìn cánh cửa gỗ cùng màn cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, đây là nhà của chúng ta."
Cô đã sống ở đây một thời gian.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, giơ tay lên lau nhẹ cửa sổ, đầu ngón tay lập tức dính một lớp bụi trắng, cô khẽ thở dài: "Thật nhanh."
Đã vài tháng kể từ khi cô rời đi.
Quý Trường Tranh nhìn bộ dạng cô như vậy, thấp giọng nói: "Một ngày nào đó em sẽ trở lại."
Vừa thốt ra lời này, Thẩm Mỹ Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương, Quý Trường Tranh lắc đầu, cũng không nói thêm chi tiết.
Thẩm Mỹ Vân hiểu ra, trong lòng cô tự nhủ, Quý Trường Tranh thật là nhạy bén, cô biết mình có thể quay lại vì cô biết quá trình phát triển sau này.
Nhưng Quý Trường Tranh là người trong cuộc, kỳ thật có thể hiểu được điểm này.
Điều đó thật đáng khen ngợi.
"Là Mỹ Vân sao?"
Bà nội Ngô đang cầm một chiếc chậu tráng men, run rẩy đứng ở cửa, không thể tin được nhìn chằm chằm vào người trước cửa gia đình họ Thẩm.
Hình dáng đó rất giống Mỹ Vân.
Những tháng vừa qua kể từ khi gia đình họ Thẩm rời đi đối với bà nội Ngô giống như một giấc mơ.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ rằng bà nội Ngô lại đi ra, dự vào thói quen ngày thường của bà ấy, trừ phi là muốn đi vệ sinh.
Nếu không, thường chỉ ngồi trong nhà một mình cả ngày.
Cô nhìn bà nội Ngô, cũng kinh ngạc: "Là con đây."
Chiếc chậu men trong tay bà nội Ngô rơi xuống, kêu vang lên một tiếng loảng xoảng: "Mỹ Vân."
Nước mắt cũng cùng nhau rơi.
Cô còn tưởng rằng đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Trước khi lúc biệt ly, nghe có vẻ hùng tâm tráng khí, nhưng nhìn mấy tháng qua, chưa có ai rời Bắc Kinh mà quay trở lại.
Ý nghĩ chờ đợi mỗi ngày như một cây non dần héo úa.
Thẩm Mỹ Vân thoạt đầu không muốn khóc, nhưng nhìn thấy bà nội như vậy, nước mắt cô cũng liền tự động chảy ra: "Là con, là con."
"Những ngày này bà có ổn không?"
Bà nội Ngô gật đầu, lại lắc đầu rồi kéo Thẩm Mỹ Vân vào nhà của mình.
Quý Trường Tranh nhặt chiếc chậu men trên mặt đất lên, theo vào trong. Miên Miên nhìn cái này cái kia.
"Ba ơi."
Cô bé thấp giọng hô.
Quý Trường Tranh cúi đầu nhìn cô bé: "Sao vậy?"
"Cha có thể dẫn con đi dạo một vòng được không?"
Cái này-
Quý Trường Tranh nhìn vào trong phòng, Miên Miên suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Mẹ và bà nội Ngô có chuyện muốn nói, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"
Cô bé sợ mình sẽ quên nơi này.
Quý Trường Tranh gật đầu, đặt chậu men lên kệ trước cửa rồi dẫn Miên Miên ra khỏi nhà bà nội Ngô.
Anh muốn hỏi tại sao, nhưng Miên Miên dường như biết, cô bé thở dài nói: "Mẹ chắc chắn có chuyện muốn nói với bà nội Ngô. Chúng ta đang cản đường."
Còn không bằng ra.