Điều này cũng làm cho tất cả những suy nghĩ của Quý Trường Tranh lúc này bị gián đoạn, anh liếc mắt nhìn người soát vé có chút bực bội.
Lập tức kéo Thẩm Mỹ Vân xuống xe điện.
"Đúng là không hiểu tình huống "
Thẩm Mỹ Vân bật cười khi nghe những lời vô lý của anh: "Đây là trách nhiệm công việc của bọn họ, đương nhiên là không biết tình huống rồi."
Quý Trường Tranh: "Mỹ Vân, em theo phe anh hay là theo phe cô ta?"
Thẩm Mỹ Vân không biết trả lời điều này như thế nào?
Cô cười: "Đương nhiên là cùng phe với anh rồi."
Quý Trường Tranh lẩm bẩm một câu: "Cũng gần như vậy."
Lúc này, sắc trời cũng đã đen, ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, nhưng nhà hàng của lão Mạc vẫn sáng rực.
Không, phải nói là huy hoàng.
Thẩm Mỹ Vân trợn mắt há mồm khi nhìn thấy nhà hàng của lão Mạc,"Bắc Kinh của chúng ta còn có nơi sang trọng như vậy sao??"
Nhưng đây là thập niên bảy mươi.
Thế nhưng nhà hàng của lão Mạc có cửa xoay hoành tráng, đèn treo được dát vàng lộng lẫy, bốn cây cột lớn bằng đồng giống như những cây cột chống đỡ cho nhà hàng uy nghi và lộng lẫy.
Quý Trường Tranh: "Có chứ."
Sau khi bước vào cánh cửa kính xoay tròn, một người phục vụ mặc đồ Tây đi đến: "Hoan nghênh quý khách."
Quý Trường tranh gật đầu, đưa hai phiếu ăn qua.
"Hai vị."
"Mời đi theo tôi."
Sau khi người phục vụ kiểm tra phiếu ăn xong, liền đưa Quý Trường Tranh Và Thẩm Mỹ Vân đi vào bên trong, càng tới gần vị trí trung tâm, ánh đèn của đèn thuỷ tinh càng thêm lộng lẫy.
Trên bức tường được trang trí bằng những bức tranh sơn dầu, thậm chí còn có một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật đằng sau những cây cột.
Thẩm Mỹ Vân quan sát chi tiết dọc đường đi, bên trong phòng các khách hàng đang ăn đồ Tây rất ưu nhã.
Người phục vụ đưa bọn họ đến vị trí ngồi sát cửa sổ, trên bàn được trải một tấm khăn trải bàn sang trọng, ngay cả dao nĩa cũng được làm bằng bạc.
Sau khi ngồi xuống, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ thuỷ tinh.
Trong phòng và ngoài phòng giống như là hai thế giới riêng biệt.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân có một cảm giác lạ lẫm.
Bố cục trong nhà hàng này giống như cô đang ở thế kỷ mười một, nhưng khi ra khỏi cánh cửa của nhà hàng, cô lại sống ở thập niên bảy mươi.
Sự tương phản rõ rệt khiến Thẩm Mỹ Vân vô cùng khó chịu.
"Nơi này được giữ như thế nào?"
Quý Trường Tranh: "Chúng ta và lão Mạc nhà bên có quan hệ thân thiết, đương nhiên là có thể giữ được, đây cũng là một nhà duy nhất."
Đang nói chuyện thì người phục vụ đem thực đơn đến đây: "Phu nhân, tiên sinh, mời gọi món."
Ngay cả giọng nói cũng khác với người địa phương.
Thẩm Mỹ Vân tò mò, Quý Trường Tranh cầm lấy thực đơn rồi giải thích: "Nhân viên phục vụ của nhà hàng lão Mạc có rất nhiều người đến từ Cáp Nhĩ Tân, như em biết, Cáp Nhĩ Tân rất gần với lão Mạc, ở đó có rất nhiều người nước ngoài."
Không ngờ, nhà hàng của lão Mạc lại được ưu tiên như vậy.
Thẩm Mỹ Vân lúc này đã hiểu, cô gật đầu, Quý Trường Tranh đặt thực đơn trên bàn ăn.
Để cho hai người nhìn thấy dễ dàng.
"Món súp củ cải đường này rất nổi tiếng ở đây, củ cải được trồng ở nước Nga và vận chuyển về Bắc Kinh, hơn nữa bên trong còn có thêm kem chua, hương vị chua ngọt, rất thích hợp cho em thưởng thức."
Quý Trường Tranh giới thiệu cho Thẩm Mỹ Vân những món ăn ngon.
Người phục vụ đứng bên cạnh rất ngạc nhiên nói: "Tiên sinh, ngài biết thật nhiều."
Quý Trường Tranh mỉm cười, cũng không giải thích mà tiếp tục nói chuyện với Thẩm Mỹ Vân: "Còn có thịt bò om này, thịt bò đã ngâm trong nước cà chua, được nấu mềm, vừa vào miệng là tan ra, vừa thơm vừa ngon."
"Xúc xích xào cay này có hương vị cũng không tệ, là món mẹ thích nhất, ăn kèm với salad cũng không sợ béo, em cảm thấy thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Vậy chúng ta ăn món này trước đi."
Chẳng qua, cô đang nhìn giá cả phía sau món ăn, không nhịn được mà trợn mắt: "Một món ăn ở trong này cũng bằng tiền sinh hoạt vài ngày của chúng ta rồi."