Giá của xúc xích xào cay là một khối tám, thịt bò om là ba khối năm mà món súp củ cải đường là một khối năm.
Nếu ăn thêm món ăn ở trong này chỉ sợ cũng hơn mười khối.
Ăn hết bữa ăn này cũng bằng tiền lương nửa tháng của một gia đình bình thường.
Quý Trường Tranh: "Cũng không phải là ăn mỗi ngày, thỉnh thoảng chúng ta mới hẹn hò một lần, anh cảm thấy vẫn được mà."
"Giúp chúng tôi đem lên vài món cá trước đi."
Người phục vụ gật đầu và ghi lại thực đơn.
Sau khi anh ta đi, Thẩm Mỹ Vân thì thầm với anh: "Có tiền thật tốt, giàu có thật khiến người khác bị mê hoặc."
Quý Trường Tranh nở nụ cười: "Vậy anh phải kiếm thật nhiều tiền, sau này mang em đến đây ăn nhiều lần."
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy anh phải cố gắng lên, em sẽ ngậm nó trong miệng."
"Nhưng mà hai chúng ta đến đây ăn để Miên Miên ở nhà như vậy có tốt không?"
Quý Trường Tranh: "Anh nghĩ thỉnh thoảng đi một lần cũng không sao đâu."
Trong lúc đang nói chuyện, các món ăn lần lượt được phục vụ mang lên.
Quả nhiên là tiền nào của nấy, các món ăn được trang trí rất đẹp, những cái đĩa sứ đựng món súp củ cải đường bên trong nhìn rất đẹp mắt.
Quý Trường Tranh mời cô thử món súp củ cải đường, Thẩm Mỹ Van nếm thử thì phát hiện Quý Trường Tranh đang nhìn cô đầy mong đợi.
Cô cười: "Hương vị không tệ."
"Đây là món thịt bò om sao?"
Thẩm Mỹ Vân gắp một miếng thịt bò, thịt bò được luộc đến mềm, nước cà chua cũng thấm vào bên trong.
Chua ngọt rất ngon miệng.
Cô giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là thịt bò có giá ba khối năm phân."
Hương vị quả thật rất tuyệt vời.
Thấy cô vui vẻ, Quý Trường Tranh cũng rất vui: "Vậy lần sau chúng ta sẽ tới đây ăn tiếp."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Chúng ta có thể đưa Miên Miên đi cùng không?"
Quý Trường Tranh lắc đâu: "Không được, hai người chúng ta đi hẹn hò thì đưa con theo làm gì?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng đúng."
Bữa ăn của hai người trôi qua rất nhanh, nhưng nói thật thì bọn họ vẫn chưa no.
Bởi vì phần ăn rất ít nên hai người đã mua bánh nướng bên đường sau khi hai người rời đi.
Mỗi người mua một cái bánh nướng hạt vừng.
Vừa cắn một cái, hạt vừng đã dính đầy miệng, vô cùng thơm ngon.
Thẩm Mỹ Vân đi theo Quý Trường Thanh thở dài nói: "Em cảm thấy đây mới là món ăn thích hợp với chúng ta."
Ăn từng miếng từng miếng.
Trước đây, cơm Tây chỉ có một vị, đúng là không thể no được.
Quý Trường Tranh: "Anh muốn đi cùng em."
"Có lẽ vì vậy nên anh không thích đến nhà hàng lão Mạc ăn cơm, phải bỏ ra rất nhiều tiền những không thể no."
Sau đó, anh đổi chủ đề và nói: "Tất nhiên, đến đây cùng em thì sẽ khác."
Có thể cùng đi ăn với Thẩm Mỹ Vân thì cảnh tưởng rất đẹp.
Chưa kể nó đẹp như thế nào.
Cho dù là ăn không no thì tâm trạng cũng rất tốt.
Thẩm Mỹ Vân cười khúc khích: "Quý Trường Tranh, em phát hiện miệng lưỡi của anh càng ngày càng dẻo."
"Gì chứ?"
Quý Trường Tranh hô lên: "Rõ ràng là anh đang nói thật."
Anh chỉ thích đi hẹn hò với mỗi Thẩm Mỹ Vân thôi!
Chỉ có hai người bọn họ thôi, cho dù là ăn đồ Tây, hay là đi đón gió Tây Bắc, anh cũng rất thích!
Nhìn thấy đối phương như vậy, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được mà cười lên: "Anh đừng đến-"
Kế bên nhà họ Hứa.
Thẩm Mỹ Quyên vừa đi ra, con hẻm bên ngoài tối om, ánh trăng lờ mờ chiếu vào.
Cô ta giẫm lên tảng đá xanh, trong lòng lại cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Cuối cùng cô ta cũng đã tiến một bước gần hơn đến ước mơ có một cuộc sống tốt đẹp.
Đang suy nghĩ miên man thì nghe được tiếng cười quen thuộc, Thẩm Mỹ Quyên lần theo âm thanh mà nhìn lại, cô ta sững người, lẩm bẩm nói: "Là Mỹ Vân sao??"
Ngay khi Thẩm Mỹ Quyên muốn nhìn kỹ hơn thì cô ta nhìn thấy đối phương đã bước vào cửa nhà họ Quý.
Chỉ còn hai bóng lưng biến mất bên trong cánh cửa.