"Lần này chúng cháu đi đến lễ mừng năm mới mới trở lại."
Bà Ngô đáp lời, bà ấy nhìn Quý Trường Tranh đang lẳng lặng kiểm tra mọi thứ trong nhà.
Bà ấy thì thầm với Thẩm Mỹ Vân: "Cháu đã tìm được người yêu tốt rồi."
Anh không kiêu ngạo hay thiếu kiên nhẫn, mặc dù không có quan hệ huyết thống với bà ấy nhưng anh vẫn kiên nhẫn cẩn thận sửa chữa cho căn nhà của bà ấy.
Sự thật mà nói, người đàn ông này không tệ.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, cô nghiêng đầu cười: "Đúng vậy, cháu cũng thấy như vậy."
Lòng tốt của Quý Trường Tranh không thể hiện ra bên ngoài, chỉ những người có qua lại với anh mới biết được.
Nói rồi, ra khỏi sân, Thẩm Mỹ Vân đỡ bà Ngô lên xe.
Những người hàng xóm trong khu nhà ở bên cạnh nhìn, không khỏi cảm khái trong lòng: "Bà Ngô là người tốt nên có phúc báo tốt."
Khi đó, nhà họ Thẩm đang gặp rắc rối, không ai dám có quan hệ với nhà họ Thẩm.
Hình như là ngoại trừ bà Ngô.
Bây giờ, Thẩm Mỹ Vân được gả lần thứ hai, bà Ngô là người đầu tiên được hưởng lợi.
Trước đây Quý Trường Tranh đến sửa nhà cho bà ấy, có gửi gạo, mì và dầu, mọi người đều nhìn thấy.
"Người tốt có phúc báo tốt, tôi nghĩ bà Ngô may mắn, bà ấy vừa giúp Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân lại đổi vận.
Giọng điệu chua xót.
Những người khác trong Đại Viện không thể nghe được nữa.
Có người oán hận cô ta: "Nhìn cô chua xót kìa, tình hình của nhà họ Thẩm lúc đó, nếu cô giúp nhà họ Thẩm thì hôm nay cô sẽ là người được ngồi trên xe đó."
"Cán người dám?"
Người chua ngoa trả lời như thế nào?
Đương nhiên, bọn họ không dám.
Lúc đó ai dám? Không ai dám làm như vậy, vì sợ ngọn lửa của nhà họ Thẩm sẽ lan sang họ.
Cho nên, bây giờ bọn họ chua xót nhìn bà Ngô ngồi lên chiếc ô tô nhỏ kia.
Đó là vì bà ấy xứng đáng!
*
Nhà họ Quý.
Sáng sớm đã rất náo nhiệt, thầy Lục dẫn theo đệ tử cầm dụng cụ đi qua cửa.
Các món ăn cần thiết cho bữa tiệc đều được bà Quý cho người mua trước. Những món ăn tươi ngon này đã được chuẩn bị ngay sau đó.
Ngoại trừ một ít món ăn đặc sản của Lỗ Gia Ban, bọn họ tự chuẩn bị nguyên liệu, còn lại cơ bản đều do chủ nhà tự mình giải quyết.
Không, ngay khi Lỗ Gia Ban đến, bọn họ đã dựng hai cái bếp lớn bên ngoài sân nhà họ Quý.
Cái nồi mười hai trượng cũng được đặt trên đó.
Những thanh gỗ lần lượt được bỏ vào bếp, ngọn lửa đỏ rực bắt đầu bùng lên.
Món ăn của Bắc Kinh cũ chú ý đến độ lửa, và các món ăn được ướp về cơ bản được đặt trong nồi trước và bắt đầu chuẩn bị.
Bên đó, chiếc thớt đỏ cũng được bày ra. Người của Lỗ Gia Ban lần lượt bắt đầu công việc.
Bà Quý đã nhờ con dâu lớn phụ, Cố Tuyết Cầm giúp theo dõi hiện trường, những thứ cần làm đều bắt đầu chuẩn bị trước.
Trà và nước đậu xanh điều là những thứ cơ bản nhất.
Chuẩn bị nó cho các thầy trước.
Từ lâu Cố Tuyết Cầm đã phụ trách nhà cửa nên những việc này tự nhiên rất dễ làm.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường tranh trở về, mọi thứ thứ trong nhà diễn ra rất trật tự.
Cô phát hiện mình và Quý Trường Tranh cũng không cần phải làm cái gì, bởi vì những chuyện cần lo lắng đã được nhà họ Quý giải quyết rồi.
Bởi vì bà Ngô đến nên bà Quý và ông Quý đã đích thân ra chào đón họ.
Đây cũng xem như là nhà mẹ đẻ duy nhất của Thẩm Mỹ Vân.
Đương nhiên, bọn họ phải đối đãi chu đáo rồi.
Chỉ là-
Khi bà Quý nhìn thấy bà Ngô, bà ấy sững sờ một lúc, nắm lấy tay đối phương, cẩn thận nhìn lên nhìn xuống: "Chị là Ngô Tú Châu đúng không?"
"Chị Tú Châu?"
Bà Ngô cũng sững sờ: "Tô Bội Cầm, em là Bội Cầm à?"
Bà Quý: "Là em, chị Tú Châu, chị đã ở đâu trong suốt những năm qua?"
Nhìn thấy bà Ngô lần đầu tiên đến thăm bà ấy với tư cách là gia đình nhà gái, đột nhiên việc này đã trở thành một cảnh hồi tưởng lớn.