Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đều có chút mông lung, hai người nhìn nhau.
"Hai người từng quen nhau sao?"
Bà Quý đáp lời: "Lúc trước khi còn là con gái, chị Tú Châu hay đưa mẹ đi chơi, sau đó chúng ta bị thất lạc."
Đúng hơn là nhà Ngô sa sút.
Thân phận của hai người khác nhau, hơn nữa cả hai đều phải lấy chồng mối liên hệ qua lại này tự nhiên mất đi.
Bà Quý chưa bao giờ nghĩ rằng lần họ gặp lại nhau sẽ là ở cửa nhà riêng của họ.
Mà Ngô Tú Châu đến với tư cách là nhà mẹ đẻ của con dâu.
Bà ấy nắm lấy tay bà Ngô: "Thật sự là duyên phận, là duyên phận."
Bà Ngô cũng gật đầu: "Đúng vậy."
Bà ấy không ngờ rằng mình có thể nhìn thấy Tô Bội Cầm, khi nhìn thấy Tô Bội Cầm, bà ấy nghĩ đến những ngày bà ấy từng là một cô gái.
Thành thật mà nói, nó giống như một giấc mơ.
"Thật tốt khi biết rằng đó là em, biết đó là em, chị cũng yên tâm giao Mỹ Vân cho em."
Bà Ngô cảm động.
Tô Bội Cầm là người mà bà ấy hiểu rõ nhất, khi bà ấy còn là một cô gái, bà ấy rất hào hiệp.
Cho dù đã qua vài thập niên, rất khó để thay đổi bản tính của một người.
"Đó là điều đương nhiên." Bà Quý không nói gì hay, trực tiếp đồng ý với đối phương.
Về phần có tốt hay không, không phải nói bằng miệng, mà là dùng thời gian để chứng minh.
"Đi thôi, em đưa chị vào nhà.
Được thôi!
Ngay khi hai người rời đi, xung quanh đột nhiên rơi vào im lặng.
Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía Quý Trường Tranh cam khái nói: "Thật sự là trùng hợp."
Ai có thể nghĩ tới chứ.
Hai người này hóa ra là người quen cũ.
Sau khi nói điều này, Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân đứng ở cửa để chào đón khách mời.
Điều mà Thẩm Mỹ Vân không ngờ tới là thầy Trịnh cũng đến, ông ấy đang đẩy xe lăn cho vợ là Tần Minh Hà, dắt theo Tiểu Hạo.
Gia đình ba người này thực sự đã đến.
Khi Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy đối phương, cô sững sờ vài giây: "Lúc đó không phải thầy nói không đi sao? Nếu thầy không tiện cũng không cần đến mà."
Tình hình của nhà Trịnh, cô biết rất rõ. Thân thể của Tần Minh Hà rất khó có thể rời khỏi giường, huống chi là đẩy ra ngoài.
Trịnh Đức Hoa mỉm cười: "Ba mẹ em không thể đến, thầy và vợ cũng là người nhìn em lớn lên, chỉ cần chúng tôi có thể đi, chúng tôi nhất định phải đến."
Trong quá khứ, không có liên lạc, cả hai gia đình đều gặp rắc rối, bọn họ quá bận rộn để tự chăm sóc bản thân.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân lấy chồng làm tiệc cưới, nếu bọn họ không đến thì rất quá đáng.
Nếu để cho Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà biết, nhất định sẽ rất tức giận.
Mũi Thẩm Mỹ Vân chua xót, cô tiến lên một bước, Quý Trường Tranh nhanh hơn cô, trực tiếp cùng thầy Trịnh nâng xe lăn của Tần Minh Hà đang ngồi lên bậc thềm, bước vào sân.
Sau đó đặt xuống.
Trịnh Đức Hoa nói: "Được rồi, được rồi, các em cứ làm việc đi, đừng lo lắng cho thầy và vợ, chúng tôi tự tìm một chỗ ngồi."
Nếu không phải vì suy nghĩ Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà không thể quay lại, bọn họ cũng sẽ không đến để Mỹ Vân mất mặt.
Nguyên nhân chính là do bản thân Tần Minh Hà cảm thấy bây giờ bà ấy là một người tàn phế, xuất hiện ở tiệc cưới của Thẩm Mỹ Vân khiến sắc mặt bà ấy ảm đạm.
Nhưng Trịnh Đức Hoa lại nghĩ ngược lại, ông ấy cảm thấy chỉ cần bọn họ có thể đến thì Mỹ Vân sẽ không cô dơn.
Vậy là tốt rồi.
Thẩm Mỹ Vân muốn nghe lời nói của Trịnh Đức Hoa sao?
Cô đi gặp Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh dứt khoát nói: "Em dẫn thầy đến phòng nghỉ ngơi của chúng ta một lát đi, anh sẽ ở bên ngoài đón khách."
Đương nhiên, cả hai đều không thể rời đi hết.
Thẩm Mỹ Vân muốn phương pháp này, cô gật đầu nói với Trịnh Đức Hoa.
"Em sẽ đưa thầy vào, vẫn còn sớm, vẫn chưa khai tiệc, chúng ta đến phòng nghỉ ngơi một lát."
Điều này-